“Lão Mã! Có khách đến đây!”
Người đàn ông trung niên đang ngồi ở phía sau quầy nhìn màn hình, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Lại là cô nữa sao?”
“Không phải tôi bị thương, là cô ấy." Cù Văn kéo Tô Tô ra, “Lão Mã, vết sẹo nhiều năm có thể trị khỏi không?”
Lão Mã nhìn chằm chằm Tô Tô một lúc lâu, lắc đầu.
Cù Văn nóng nảy: “Ông là hệ trị liệu cấp năm, ngay cả vết sẹo nho nhỏ cũng không trị được sao?”
Lão Mã nhíu mày, nhìn về phía Tô Tô, "Nếu đây là vết thương mới thì có thể chữa khỏi rất nhanh, nhưng vết thương này của cô đã mấy năm rồi đúng không?”
Tô Tô có dự cảm, trực tiếp hỏi: "Muốn bao nhiêu tinh thạch?”
“Vẫn là cô gái nhỏ biết nói chuyện!" Lão Mã giơ ngón tay lên, “Một viên tinh thạch cấp năm.”
Tô Tô còn chưa mở miệng, Cù Văn đã kháng nghị.
“Tinh thạch cấp năm? Sao ông không đi cướp đi?”
Cô ta tốn bao nhiêu sức lực mới lấy được một viên tinh thạch cấp năm cho Kỷ Tuyển Chi, mà lão già thối này, trị liệu đơn giản đã muốn thu một viên tinh thạch cấp năm?
Lão Mã không chịu nhượng bộ: "Không mặc cả, không có tinh thạch cấp năm, tôi sẽ không phí nhiều sức lực trị liệu cho cô ấy.”
Cù Văn còn muốn nói thêm gì đó, Tô Tô đã túm lấy góc áo của cô ta trước.
“Quên đi, nếu mắc như vậy, không trị cũng được.
Dù sao nó đã ở bên tôi lâu như vậy, lâu hơn nữa cũng không sao.”
Tô Tô có chút mất mát, nhưng cô đã sớm quen với việc vết sẹo này tồn tại, thật sự cảm thấy tiếp tục để lại trên mặt cũng không sao.
Cù Văn há miệng, cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì.
Dù sao ba người tụ ở một chỗ, cũng không lấy ra được một viên tinh thạch cấp năm.
Lão Mã lại lạc quan: "Chờ sau này khi nào mấy người lấy được tinh thạch cấp năm rồi quay lại, cũng không phải chuyện quan trọng.”
Là dị năng giả hệ trị liệu, ông đã quen thấy đủ loại vết sẹo, thật sự không cảm thấy hai vết sẹo này xấu.
Tô Tô cũng cảm thấy như vậy: "Đúng.”
“Được rồi.”
Náo loạn một hồi, Cù Văn có chút áy náy, chủ động nhấc balo của Tô Tô lên khoác ở sau lưng: "Tôi giúp cô…”
Khóa kéo túi nhỏ của ba lô không kéo lên, cô ta vung lên như vậy, mấy viên tinh thạch lóe sáng rơi từ bên trong ra.
Trong nháy mắt, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm tinh thạch còn đang lăn xuống.
Ba viên cấp năm, còn có một viên cấp sáu.
Cái này, cái này, cái này... Trong lúc nhất thời, ba đôi mắt lại đồng thời tập trung ở trên người Tô Tô.
Cù Văn nuốt một ngụm nước miếng: "Tô Tô, không phải cô có tinh thạch sao?”
“Tôi, tôi…”
Tô Tô cũng không biết mấy viên tinh thạch này tới từ đâu.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm chúng nó, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mấy hình ảnh— trong sơn động tối tăm, người rắn ôm cô buồn ngủ, tựa như cảm thấy tinh thạch rải rác trên cỏ khô quá ngứa ngáy, đuôi rắn chán ghét nhét mấy viên tinh thạch vào trong ba lô của cô.
Lúc hình như cô đã liếc mắt thấy qua, lại giống như không có ý thức gì.
Trước đây không lâu lúc thu dọn quần áo cô cũng chỉ mở túi lớn của ba lô ra, chưa từng nhìn qua túi nhỏ.
Hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của chúng.
Hiện tại ngược lại cô đã nhớ ra toàn bộ!
Cù Văn đi trước Tô Tô một bước, nhặt lên tất cả tinh thạch, chảy nước miếng nhìn viên tinh thạch cấp sáu, lại nhét vào trong ngực Tô Tô.
“Mau! Mau thu lại, đừng để bị người khác cướp mất!”
Tô Tô vẫn là dáng vẻ sững sờ.
Nhưng hốc mắt lại có dấu hiệu ửng đỏ.
Cô cố gắng kìm nén nước mắt, đưa hai viên tinh thạch cấp năm cho Cù Văn: "Cái này cho cô.”
“Cho tôi làm gì?”
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi mấy lần này.”
Cù Văn gãi đầu, không dám nói mình lý do ban đầu mình quan tâm cô không quá trong sạch — cô ta cũng là bị sắc đẹp mê hoặc, tuy rằng trên mặt Tô Tô có sẹo, nhưng càng ở chung càng có thể cảm nhận được bản thân cô trong lúc lơ đãng sẽ toát lên sự xinh đẹp... Khụ khụ.