Tô Tô quả thật cũng không định quan tâm.
Cô mới tới khu Bắc, không biết rõ cấp bậc dị năng của những người này, lỡ như đụng phải một dị năng giả cấp năm thậm chí cấp sáu mạnh mẽ, chắc chắn sẽ bị ăn đánh.
Nhưng cô không ra tay, có người khác ra tay.
“Chó má, các người ăn cứt để sống sao? Miệng thối như vậy!”
Chùy băng đập về phía mỗi một dị năng giả đang nói lời hôi thối, trong nháy mắt đã đập người đến nỗi đầu rơi máu chảy.
“Cù Văn! TMD cô bị điên à?!" Có người phẫn nộ rống lên.
Nhưng không ai dám xông lên, bọn họ biết Cù Văn, biết dị năng của cô ta lợi hại, chỉ dám ngoài mạnh trong yếu rống giận, cũng không dám thật sự xông lên phía trước.
Cù Văn trầm mặt xuống: "Đây là đồng đội của tôi, nếu như các người còn dám nói một câu thì tôi lập tức treo tất cả các người lên trên lưới sắt ở khu săn bắn!"
Một câu nói thành công dọa sợ rất nhiều tên rác rưởi không quản được miệng.
Chờ đến khi bọn họ ôm đầu đầy máu tươi rời đi, Cù Văn mới nhìn về phía Tô Tô: "Cô đã đến, hẳn là muốn gia nhập đội ngũ của chúng tôi, yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng cho cô một viên tinh thạch cấp năm, chờ đến khi cô lên tới cấp năm, mấy tên chó chết vừa rồi còn dám khiêu khích thì cô trực tiếp đánh một trận là được, bọn họ sợ cứng nhất."
“Cám ơn cô đã bảo vệ." Tô Tô quyết định nói ra sự thật, “Tôi đã lên tới cấp năm rồi.”
“Nhanh như vậy?!”
Cù Văn có chút khiếp sợ, lập tức phản ứng lại— mấy ngày cô biến mất, chắc chắn đã trải qua chuyện hiếm có gì đó.
Vấn đề riêng tư này không cần truy hỏi.
Cù Văn vui tươi hớn hở mà bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Tô: "Đây là chuyện tốt, hiện tại với thực lực của cô, chỉ cần không đến khu biệt thự, trên cơ bản đã có thể hoành hành ở hơn phân nửa khu Bắc."
“Vậy dị năng giả nơi này?”
"Nơi này dị năng giả phổ biến đều là cấp bốn cấp năm, tuy rằng năm nay dị năng giả cấp sáu càng ngày càng nhiều, nhưng bọn họ đều tập trung ở khu biệt thự, sẽ không dễ dàng tới bên này."
Tô Tô hoàn toàn hiểu được.
Vậy sau này cô, ít nhất ở bên này, có thể không cần nén giận.
Cô ngẩng đầu lên cười cảm kích: "Cù Văn, cám ơn.”
Cô cười, cười đến mức khiến Cù Văn hoa mắt.
Cô ta không tự chủ được mà nhéo bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, vừa định nói gì đó, phía sau lập tức truyền đến tiếng ho khan lạnh như băng.
Là Kỷ Tuyển Chi.
Sắc mặt anh ta không chút thay đổi nhìn chằm chằm Cù Văn đang nắm chặt tay Tô Tô, ánh mắt như đã nguội lạnh.
Cù Văn thở dài, lưu luyến không rời buông tay ra, cứng ngắc mà nói sang chuyện khác: "Cái kia, nếu thực lực của cô đã tăng lên, chi bằng tôi dẫn cô đi tìm dị năng giả hệ trị liệu, trước tiên trị liệu vết thương trên mặt một chút đã?"
Tô Tô sửng sốt.
Cô vô thức sờ sờ mặt mình.
Hai vết sẹo này đã làm bạn với cô bốn năm. Cho dù đã lên tới cấp năm, cô cũng tạm thời không nghĩ tới chuyện muốn xóa nó đi.
“Có thể xóa đương nhiên phải xóa! Cũng không phải là chiến tích vinh quang gì!”
Ánh mắt Cù Văn rất sắc bén.
Cô ta lập tức nhìn ra nguyên nhân mà hai vết sẹo kia ra đời — nếu không phải người khác cố ý rạch, chính là Tô Tô tự mình rạch.
Đây là một loại khuất nhục, cũng là một hành động bất đắc dĩ.
Nếu hôm nay đã thoát khỏi thế yếu, vậy nên thay hình đổi dạng, hưởng thụ cuộc sống thực sự thuộc về mình.
Chẳng biết tại sao, Tô Tô bỗng nhiên lại nhớ tới người rắn kia — anh không biết cách hôn môi, mỗi lần liếm láp đều sẽ liếm một đường từ vết sẹo rơi xuống khóe môi.
Anh có cảm thấy hai vết sẹo này xấu không?
Hay là nói, rắn còn chưa tiến hóa ra thẩm mỹ?
“... Được.”
Dù sao cũng không có việc gì, Cù Văn lập tức kéo Tô Tô đến phòng chữa bệnh của dị năng giả hệ trị liệu.