Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 558: Ngoại Truyện

Trước Sau

break
Cô ngẩng đầu lên.
Từ khi bắt đầu giao đấu, quần chúng vây xem bốn phía cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ đều trốn ở phía sau một ít vật che chắn, cẩn thận từng li từng tí lại hả hê nhìn "thảm trạng" bên này.
Dị năng giả có thính lực tốt, thậm chí Tô Tô còn có thể nghe rõ tiếng nghị luận của bọn họ.
“Toàn bộ cửa hàng đã bị phá hủy, thiệt hại bao nhiêu?”
“Người ta là dị năng giả, sống tốt hơn nhiều so với chúng ta, còn có trứng gà để đổi với chúng ta đấy!"
“Có phải cô ta đắc tội với quản lý Triệu rồi không? Anh ta nhiều lần chạy tới gây phiền phức cho cô ta như vậy…”
"Mấy người nói xem, chúng ta ở gần cô ta như vậy, một ngày nào đó có thể cũng phải gặp tai ương hay không? Tôi nghe nói tháng này thu khẩu phần lương thực cá nhân, lại có thể thu của cô ta gấp bốn lần, sau này sẽ không liên lụy chúng ta chứ?"
“Đậu má không thể nào!”
“...”
Tô Tô lạnh lùng quét mắt qua.
Những người nói mỉa đều im lặng, ngay cả đầu cũng rụt lại.
“Mau đi vào!”
“Giải tán đi, giải tán đi.”
Tô Tô cũng không để ý tới những người thích xem náo nhiệt kia, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm đống sắt vụn dưới lòng bàn chân, cảm giác chán ghét chợt ập đến tập kích khắp toàn thân.
Cô lại cầm lấy tấm gương trên quầy.
Ánh mắt người phụ nữ trong gương chết lặng, sắc mặt tái nhợt, vẻ hồng nhuận còn tồn tại cách đây không lâu đã sớm biến mất không còn một chút gì.
Thật sự... Mệt quá.
Nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là vì sao mệt mỏi.
Tâm trạng của Tô Tô khổ sở giống như mây đen trải rộng, cảm xúc chân thật nhất bị mây đen dày đặc che khuất.
Cô cũng từng chờ đợi khoảnh khắc xua tan mây thấy ánh bình minh.
Nhưng sau khi thổi tan một đám mây đen, lại có một đám khác khua chiêng gõ trống đuổi theo, từ đầu đến cuối ngay cả một tia sáng cũng chưa từng lộ ra.
Tô Tô lẳng lặng đứng thẳng hồi lâu, rõ ràng khổ sở đến nỗi sắp khóc, nhưng từ đầu đến cuối hốc mắt lại không hề đỏ chút nào.
Hoàn toàn không yếu ớt như trong sơn động.
Sau một lúc lâu, bước chân Tô Tô cuối cùng cũng di chuyển.
Cô không thu dọn đồ đạc nữa, chỉ trở về phòng trên lầu mang theo vài bộ quần áo, rồi cũng không quay đầu lại rời khỏi thôn Thành Trung này.
·
Khu Bắc, nơi tụ tập dị năng giả.
Đường phố nơi này sạch sẽ hơn gấp trăm lần so với thôn Thành Trung, đám người đi ngang qua đều có vẻ hăng hái hoặc vội vã, hoặc mang theo hơi thở máu tanh, nói tóm lại, họ có sức sống hơn rất nhiều so với người sống sót trong thôn Thành Trung.
Tô Tô đi trên đường, vì không che mặt nên cô hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Phần đông mọi người đều không quan tâm, dù sao tất cả mọi người cầu sinh ở trong tận thế, có sẹo đã sớm trở thành chuyện mà họ nhìn mãi thành quen.
Nhưng luôn có một phần của cuộc sống được sinh ra với ý đồ xấu.
Bọn họ không có niềm vui nào khác, sẽ phóng đại khuyết điểm trên người mỗi người, cũng coi đây là điểm rơi của sự nhạo báng và ghét bỏ, tùy ý dùng ánh mắt hoặc lời nói để phán xét đối phương.
Tô Tô lập tức trở thành “con mồi" trong miệng bọn họ.
“Đáng tiếc, nếu không có hai vết sẹo kia thì miễn cưỡng xứng đôi với tôi.”
"Tôi đoán cô ta chắc chắn không phải dị năng giả cấp bốn, nếu không sao lại không dùng tinh thạch để xóa bỏ vết sẹo kia?"
"Cặp mắt kia vẫn rất đẹp, mấy người nói xem, nếu như tôi giúp cô ta xóa sẹo, cô ta có thể nhào tới tạ ơn tôi hay không?"
"Ha ha ha được đó, nếu như cậu coi tiền như rác thì làm ngay thôi, hiện tại khẩu phần lương thực đắt như vậy, tiêu hoang ở trên người cô ta, nói không chừng tháng sau sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ!"
“...”
Những giọng nói này hoàn toàn không để ý Tô Tô có thể nghe thấy hay không.
Dù sao vừa nhìn cũng biết cô không phải là dị năng giả cấp cao gì, đắc tội thì thế nào? Cô còn có thể xông lên đánh bọn họ sao?
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc