Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 567: Ngoại Truyện

Trước Sau

break
Đuôi rắn thậm chí còn phát ra âm thanh bang bang bang trên đường cao tốc.
Cự mãng đang vô cùng cuồng nộ.
Nó chỉ biết càng không ngừng gào thét với Tô Tô, nhưng một chút cũng không có dấu hiệu ra tay với cô.
Hai người phía sau cũng dần dần nhận ra chuyện không đúng.
“Tô Tô." Cù Văn nhỏ giọng nói, "Có chuyện gì xảy ra thế?”
Có chuyện gì vậy?
Tô Tô cũng không nói rõ.
Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm cự mãng tràn ngập oán giận, mím môi: "Anh tới tìm tôi sao?”
"Xì!"
Chắc chắn rồi.
Cự mãng lạnh lùng nhìn cô.
Đổi lại là bất kỳ một con mãnh thú nào, vừa tỉnh lại đã phát hiện giống cái biến mất thì tính tình cũng sẽ không tốt.
Nó ngửi hơi thở của cô một đường đuổi tới đây hơn nửa ngày, ở trên đường dù làm thế nào cũng không khống chế được phẫn nộ, cứ cách một khoảng thời gian sẽ va chạm vào vách đá, hoàn toàn mặc kệ phía dưới quốc lộ có bị đất đá sụp đổ vùi lấp hay không.
“Vậy nếu như tôi không muốn trở về với anh thì sao?”
Cự mãng vừa muốn bình tĩnh lại thì phẫn nộ đã hừng hực dấy lên lần nữa.
Nó không biết nên cảnh cáo và uy hiếp giống cái của mình như thế nào, ánh mắt hung tợn lập tức dời về phía hai nhân loại phía sau cô.
Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập sát khí này, sau lưng Cù Văn và Kỷ Tuyển Chi theo bản năng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ở trong một nháy mắt nào đó, bọn họ sinh ra một suy nghĩ hoang đường — con cự mãng trước mắt này muốn giết bọn họ, lại đi uy hiếp Tô Tô.
Tâm cơ của cự mãng quả thật là hoang đường.
Hung thú hoang dã chưa từng tiếp cận với xã hội văn minh, đối xử với nhân loại giống như đối xử với con mồi giữa núi rừng, không có bất kỳ đạo đức và pháp luật nào có thể trói buộc một sinh vật phi nhân loại.
Nhưng có những ngoại lệ cho điều này.
Trước khi con mãng xà khổng lồ tấn công, thân rắn được một thân thể nữ tính mềm mại ôm chặt.
“Không được làm tổn thương bọn họ.”
Cự mãng vừa vui vẻ một giây thì đã nghe được những lời này.
Nó hung tợn rít lên một tiếng: "Xì!"
Nó sẽ giết bọn họ, trừ khi... Đuôi rắn mạnh mẽ ôm lấy bắp chân của giống cái, đôi mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Xì?"
Thân thể của Tô Tô run lên một chút.
Cô nghe ra sự tức giận và sát ý mà cự mãng dùng hết lực ngăn chặn.
Cũng nghe hiểu câu "ép hỏi" của nó.
“Tôi…”
“Tô Tô!" Cù Văn đột nhiên kêu lên một tiếng, cô ta có một loại dự cảm đặc biệt không tốt lắm, "Cô, chúng tôi…”
Tô Tô cụp mắt im lặng hồi lâu.
Bên hông còn không ngừng truyền đến cảm giác lôi kéo.
Cô có lý do tin tưởng, một khi mình nói ra suy nghĩ không muốn trở về với nó — nó nhất định sẽ cưỡng ép mang cô đi, không cho cô có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Căn bản không có lựa chọn.
Sau khi im lặng thật lâu, Tô Tô lại hỏi ngược lại chính mình ở trong lòng: Không có sao?
Thật ra từng có lựa chọn, lúc cô nghe được tiểu đội Vĩnh Hằng sẽ đến đây bao vây tiêu diệt cự mãng, cô đã đưa ra lựa chọn — đi theo đại bộ đội tiến về thành phố D.
Dù cho cô biết rõ, nếu thật sự kháng cự người rắn kia, cách tốt nhất chính là hoàn toàn rời xa.
Tô Tô tự an ủi mình dần dần dao động.
Lúc này, Cù Văn lại gia tăng âm lượng: "Tô Tô, chúng ta trở về đi!”
"Xì!"
Về đâu?
Đôi mắt dựng thẳng như chuông đồng hung hăng lườm nhân loại đáng ghét một cái.
Khi tự mình xem kỹ, cùng với Cù Văn liên tiếp kêu gọi, Tô Tô cuối cùng cũng thấy rõ nội tâm của mình.
“Tôi đi theo anh.”
"Nhưng anh sẽ thả họ ra."
Nhận được đáp án chắc chắn, cự mãng cũng không vui vẻ lắm.
Trong mắt anh cũng không phải là giống cái tự nguyện mà bị anh uy hiếp mới khuất phục mình.
"Xì!!!"
Cự mãng cuối cùng rống lên hai tiếng về phía hai con kiến chết tiệt kia, nó ôm lấy Tô Tô quay đầu bỏ chạy.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc