Không đợi Tô Tô trả lời, cô ta lập tức tiêu sái phất tay, sóng vai với Kỷ Tuyển Chi biến mất trong tầm mắt.
Tại chỗ chỉ còn lại có một mình Tô Tô.
Cô há miệng, bỗng nhiên không hiểu rõ lòng mình — cường giả mời, cô rõ ràng không nên nghĩ ngợi, tại sao lại có chút do dự ngắn ngủi ở thời điểm mấu chốt?
Chẳng lẽ cô còn muốn trở lại đơn phương độc mã như lúc trước, mặc cho người ta ức hiếp?
Không! Không đâu!
Tô Tô nắm chặt lòng bàn tay.
Cô hiện tại đã là dị năng giả cấp năm, dù cho Cù Văn mời cô tổ đội có chủ ý gì, cô đều nên nắm lấy cơ hội, hoàn toàn thoát khỏi tình cảnh khốn đốn trước kia.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Tô chuẩn bị về thôn Thành Trung một chuyến, thu dọn đồ đạc đơn giản.
Sau đó lại đi tìm mấy người Cù Văn.
Lâu lắm không xuất hiện ở thôn Thành Trung, hàng xóm ở gần đó đều kinh ngạc nhìn qua.
Tiếng thì thầm không ngừng truyền vào trong tai.
“Vậy mà cô ta đã trở lại…”
“Nhiều ngày như vậy không trở về, tôi còn tưởng rằng cô ta đã chết ở bên ngoài.”
“Sao lại có cảm giác cô ta có chút thay đổi so với lúc trước?”
“Đúng không, dường như tinh thần mạnh mẽ hơn một chút, chẳng lẽ là đi ra ngoài một chuyến có được thứ gì tốt?”
Nghe thấy những lời này, một người đàn ông mày trộm mắt chuột trong đám đông đảo tròng mắt, xoay người biến mất ở góc đường.
Tô Tô không chớp mắt về tới cửa hàng đồ cũ của mình.
Sau khi vào cửa, cô mới hơi ngây người.
Có thay đổi?
Thay đổi chỗ nào?
Không biết nhớ tới điều gì, Tô Tô lật tìm ở dưới quầy một cái gương đầy bụi bặm.
Sau khi lau sạch sẽ, trong gương phản chiếu một khuôn mặt đầy sẹo lồi.
Vẫn xấu xí như mọi khi.
Nhưng sắc mặt... Hình như khá hơn một chút?
Có lẽ là khoảng thời gian ở trong sơn động, người rắn nhiều lần mang về các loại thức ăn khác nhau, phần lớn đều là thịt tươi mới cùng với quả dại chua ngọt ngon miệng, được ăn ngon thì tinh thần con người cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Tô Tô không thể tránh khỏi nhớ tới người rắn kia — sau khi anh tỉnh ngủ phát hiện cô chạy trốn sẽ có phản ứng gì?
Sẽ tức giận sao?
Sẽ trói một người phụ nữ khác trở lại hang động?
Tô Tô ngồi ở sau quầy ước chừng một buổi sáng mới phát hiện trong đầu cô đều đang suy nghĩ về chuyện của con rắn kia.
Cô không biết mình bị làm sao.
Chẳng lẽ là từ trước đến nay nhận được quá ít ý tốt, cho nên khi được đối xử trân trọng vài ngày, lập tức sinh ra cảm giác khó tả... Tô Tô cam chịu nằm sấp trên bàn, vùi đầu vào giữa hai tay.
Cô muốn thoát khỏi những suy nghĩ kỳ lạ đó.
Càng muốn khuyên bảo chính mình — hiện tại điều quan trọng nhất chính là đi tìm Cù Văn, nói cho bọn họ biết mình đã lên tới cấp năm, để bọn họ tin tưởng cô cũng có thể trở thành một đồng đội ưu tú, mà không phải ở chỗ này... Giống như phản ứng chậm, hoảng hốt thất thần.
“Tôi còn tưởng rằng cô đã chết.”
Giọng nói tràn ngập ác ý đột nhiên vang lên ở cửa tiệm.
Tất cả suy nghĩ đều tiêu tan trong nháy mắt này, Tô Tô mạnh mẽ ngẩng đầu, cảnh giác chán ghét nhìn chằm chằm Triệu Chấn Vũ không mời tự tới.
Ngươi tới làm gì?
Triệu Chấn Vũ thưởng thức con dao trong tay, "Tôi nghe người khác nói, cô biến mất vài ngày, mang theo không ít đồ tốt trở về?"
Tô Tô lạnh lùng nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì, nói thẳng là được.”
“Tô Tô, toàn bộ thôn Thành Trung này đều phân cho tôi quản lý, cô có thể an toàn sinh hoạt ở chỗ này cũng do tôi góp công sức lớn, cô không thể hiện thành ý một chút thì sao được đây?"
Một hồi đổi trắng thay đen, khiến Tô Tô tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Triệu Chấn Vũ, không có anh, tôi ở đây có thể an toàn hơn!”
Dị năng giả trong thôn Thành Trung vô cùng hiếm có, trước đó hệ tốc độ cấp ba cũng đủ để bảo đảm cuộc sống của cô ở chỗ này, ngược lại do Triệu Chấn Vũ đến mới không ngừng tăng thêm đau khổ cho cô.