Tựa như nhớ tới điều gì, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, là sự tồn tại khủng bố trên thân rắn dữ tợn.
Tô Tô giãy dụa bò ra khỏi lồng ngực rộng lớn của anh.
Động tĩnh lớn như thế, vậy mà cũng không có kinh động đến người rắn nào đó.
Cô đứng lên, thử đi vài bước về phía cửa động, quay đầu lại – anh vẫn chưa tỉnh.
Tim Tô Tô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cô không hề chậm trễ, cũng không có lấy tinh thạch rải rác trên mặt đất, nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang.
Phía sau không có ai truy đuổi.
Cô một đường vọt tới cửa động theo phương hướng trong trí nhớ.
Ánh mặt trời đâm vào đáy mắt trong phút chốc, tượng trưng cho con đường tự do ngay ở phía trước, trong khoảnh khắc cô nheo mắt theo phản xạ có điều kiện, thính giác phát huy đến cực hạn, tựa như muốn nghe ngóng toàn bộ hang động đen kịt không thấy đáy phía sau.
Không có âm thanh sột soạt.
Tô Tô hoảng hốt vài giây, trong nháy mắt chần chờ, sau khi kịp phản ứng cô lập tức dùng sức cắn môi.
Cô phải chạy trốn.
Đây là cơ hội duy nhất.
Chờ đến khi hai mắt thích ứng với ánh mặt trời chói mắt, Tô Tô lập tức sử dụng tốc độ nhanh nhất, nửa phút đã có thể chạy ra xa gần hai km.
Phía sau vẫn không có người đuổi theo.
Tô Tô cuối cùng cũng vứt bỏ tất cả băn khoăn.
Cô quay trở lại đoạn đường mình từng bị "đánh cắp", chạy theo phương hướng quen thuộc về tới căn cứ phía Nam.
“Vậy mà cô lại còn sống?!”
Trước cửa thành, Tô Tô gặp Cù Văn và Kỷ Tuyển Chi đã lâu không gặp.
Khi hai người nhìn thấy đồng đội từng có duyên phận tổ đội một lần này, trên mặt đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Cù Văn còn trực tiếp bắt lấy cánh tay của Tô Tô, đánh giá trên dưới hồi lâu: "Hôm đó lúc chúng tôi dọn dẹp chỗ đất lở thì cô đã đi đâu?”
Tô Tô cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại hai người bọn họ nhanh như vậy.
Sau nửa giây do dự, cô đưa ra một lời nói dối khập khiễng: "Hôm đó tôi không cẩn thận ngã xuống vách núi ven đường, lăn vào rừng sâu, hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại."
Cù Văn và Kỷ Tuyển Chi liếc nhau.
Lại nhìn về phía người phụ nữ trước mắt, cô hơi cúi đầu, hai má đã nghẹn đỏ ửng bởi vì khó xử, giống như có điều gì khó nói.
Cù Văn gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, may mắn cô mạng lớn, còn sống trở về.”
Thấy bọn họ không truy hỏi nữa, Tô Tô thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy.”
May mắn... Cô đã tìm thấy cơ hội để trốn thoát.
Nhìn cánh cửa căn cứ quen thuộc, trong lòng Tô Tô dâng lên cảm giác như thể đã cách một thế kỷ.
“Mau vào đi!”
“Ừm.”.
Tô Tô đi theo phía sau mấy người Cù Văn, tiến vào cửa lớn của căn cứ phía Nam.
Nơi mà dị năng giả cư trú và thôn Thành Trung mà người bình thường cư trú là hai phương hướng khác nhau..
Vào khoảnh khắc sắp chia tay, Cù Văn bỗng nhiên quay đầu.
Tựa như cô ta đã suy nghĩ hồi lâu, mới gọi một tiếng: "Tô Tô.”
“Có chuyện gì sao?”
Cù Văn đề nghị: "Cô có tình nguyện gia nhập tiểu đội của chúng tôi không?”
Tô Tô sửng sốt tại chỗ.
Gia nhập tiểu đội dị năng giả cố định là có thể cùng sướng cùng khổ, cùng hưởng tài nguyên, có chuyện tốt thì hợp tác cùng được lợi.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có người mời mình.
Trong mắt Cù Văn, cô rõ ràng chỉ là dị năng giả hệ tốc độ cấp ba gà mờ yếu ớt nhất... Cho dù hai viên tinh thạch cấp bốn kia không bị mất mà bị cô nuốt chửng, vậy thì hiện tại cô cũng chỉ mới “cấp bốn".
Mà một nam một nữ đối diện đều là dị năng giả cấp năm.
Nếu như bọn họ có lòng tìm kiếm, chắc chắn có thể tìm được đồng đội cùng cấp bậc.
Tô Tô nghĩ mãi mà không rõ.
Cô chỉ có thể mặc định lời mời này là do đối phương có ý tốt.
“Ừm…”
“Không sao." Cù Văn rất hiểu ý, “Cô có thể suy nghĩ kỹ một chút, nếu nguyện ý gia nhập, có thể đến nhà trọ số 23 tìm chúng tôi.”