Leo lên chậm hơn trượt xuống một chút.
Tô Tô có chút thấp thỏm: "Không vào xem sao?”
Tuy rằng cô chắc chắn trong siêu thị không có vật tư, nhưng đến cũng đã đến rồi, không nhìn một chút đã đi thì cũng quá tiếc nuối.
"Xì!"
Con rắn khổng lồ không trả lời câu hỏi của giống cái, sau khi leo lên thang cuốn hẹp dài, nó lại quay đầu— trượt nhanh như chớp xuống.
Lần này, Tô Tô không có nhắm mắt.
Cô ngơ ngác nhìn mãng xà phía trước không ngừng chạy như bay, cảm nhận gió nhẹ thổi qua bên tai, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác thư giãn vui sướng, dường như muốn xua tan tất cả buồn bực và chết lặng tích tụ ở đáy lòng.
Giống cái không nói gì.
Nhưng đôi cánh tay mềm mại đó ôm chặt lấy cơ thể nó.
Khi trượt xuống tầng dưới chót, cự mãng lại chủ động đổi hướng.
Ánh mắt Tô Tô càng lúc càng sáng lên.
Cô thậm chí còn muốn kêu một tiếng, nhưng lâu nay đã quen kìm nén, cuối cùng vẫn làm cho cô nghẹn sự hưng phấn trở lại trong cổ họng.
"Xì!!!"
Nhưng cự mãng kiêu ngạo lại tùy ý kêu lên.
Lần cuối cùng, khí thế của nó không giảm, một tiếng “ầm” làm tinh thần hăng hái phá hủy hàng rào kim loại màu bạc, trực tiếp vọt tới trước từng kệ hàng rực rỡ muôn màu.
Chỉ có nhiều tro bụi hơn một chút, góc cạnh còn đóng chút mạng nhện, cũng bị ngọn lửa xanh đốt thành tro bụi trong một giây.
Tô Tô trừng to mắt, cánh môi hơi hơi mở ra: "Lại còn có nhiều vật tư như vậy?”
Tại sao?
Tại sao mọi thứ ở đây không được dọn sạch?
Không ai đáp lời, cô chỉ nhìn thấy trong hành lang phủ kín bụi bặm đã tồn tại vài dấu vết trượt qua.
Con rắn khổng lồ đã tới đây rồi sao?
Trong lúc Tô Tô còn đang ngây người, cự mãng giống như cướp bóc tràn vào thôn càn quét, lúc nó đi ngang qua mỗi kệ hàng đều sẽ dừng lại vài giây, thu tất cả vật tư vào không gian của mình.
Lấy hết đi.
Mang về cho giống cái dùng.
Nó cũng đã nghĩ kỹ — nó muốn bố trí sơn động càng đẹp mắt càng thoải mái hơn một chút, còn có đồ ăn của nhân loại, nó cũng không buông tha... Nhưng sau khi Tô Tô bỏ đi sự kinh ngạc và vui mừng ban đầu, cảm xúc tiếc nuối và buồn bã tràn ngập trong lòng cô.
Số đồ ăn này đã để bốn năm, dù cho dị năng giả có dạ dày khỏe tới đâu cũng không thể ăn.
Nhưng thật ra có một ít lương khô và gạo còn có thể ăn.
Tô Tô chủ động nhảy từ trên mình rắn xuống.
Cô đã quên mất rằng cô đến đây để tìm cơ hội trốn thoát, chỉ tập trung vào từng kệ hàng để chọn ra thức ăn mà cô có thể ăn.
Mỗi một món, đều ngon hơn so với những gì bốn năm qua cô ăn.
Nếu có thể sở hữu những thứ này… Vành mắt Tô Tô dần dần đỏ lên, khóe miệng không tự chủ được mà tràn ra một nụ cười khổ.
Với năng lực của cô, làm sao có thể có được những thứ này.
Chờ đến khi tất cả vật tư đều bị thu vào không gian của cự mãng, Tô Tô im lặng bò lên sau lưng nó.
Không biết nhớ tới điều gì, cô sờ sờ túi của mình— rỗng tuếch.
Chiến lợi phẩm ngày hôm qua bao gồm hai viên tinh thạch cấp bốn và hơn hai mươi viên tinh thạch cấp ba, từ lúc cô hôn mê cũng đã mất đi.
Mất tích... Cô thậm chí còn đánh mất thứ duy nhất mà cô có trong tay.
Tô Tô bất ngờ khóc thành tiếng.
Cự mãng đã bò ra khỏi trung tâm thương mại kinh hoảng thò đầu qua, nó tiến đến bên gò má giống cái, lo lắng nhìn cô.
"Xì?"
Chóp mũi giống cái đã khóc đến đỏ bừng, nhưng cô sống chết không chịu mở miệng.
Cự mãng nóng nảy.
Nó mạnh mẽ cọ xát cái đầu rũ xuống của giống cái, đôi mắt dựng thẳng màu xanh sẫm thu nhỏ càng thêm long lanh dưới ánh mặt trời, hiện giờ đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Xì???"
Có chuyện gì vậy?
Tô Tô nhìn thấy mình ở trong đôi mắt dựng thẳng kia.
Khuôn mặt xấu xí, đầy sẹo lồi.
Cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tràn ngập oán khí đẩy cái đầu to kia ra.