Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 548: Ngoại Truyện

Trước Sau

break
"Xì!!"
Cự mãng khổng lồ xuất hiện ở hang động, đuôi rắn vây quanh Tô Tô, trong nháy mắt đã đặt cô ở trên lưng của mình.
Sột soạt.
Nó chở giống cái của mình trườn về phía cửa hang xa xôi.
Tô Tô chỉ kịp cầm đèn pin lên, ngồi trên lưng rắn rộng rãi âm thầm ghi nhớ tất cả lộ tuyến.
Một đêm nghỉ ngơi, đã đủ để cho cô bình tĩnh trở lại.
Người rắn này có thể thương lượng, chính là chuyện may mắn nhất.
Cho nên chỉ cần cô thông minh một chút, biểu hiện tốt một chút, nói không chừng... Còn có cơ hội chạy trốn.
Tô Tô hít sâu một hơi, cúi người chậm rãi ôm lấy thân rắn của cự mãng.
Cô gần như cảm nhận được sự hưng phấn của nó ngay lập tức!
Cự mãng bất ngờ không kịp đề phòng tăng nhanh tốc độ, hơn mười giây đã lao ra khỏi hang động u tối, trượt vào sâu trong rừng rậm theo vách núi dốc đứng.
"Xì!!!"
Tiếng rít của rắn kinh động đến một đàn chim, bụi cây bốn phía bị thân rắn cường ngạnh nghiền nát.
Rất nhanh, Tô Tô bị đưa tới bên một dòng suối nhỏ.
Cô trượt khỏi con mãng xà khổng lồ.
Mùa xuân, nước suối còn mang đến cảm giác mát mẻ, chỉ rửa mặt một chút mà đầu ngón tay Tô Tô đã bị đông lạnh đến mức hơi đỏ lên.
Hai má bỗng nhiên bị bắn lên vài giọt nước.
Cô quay đầu, cô phát hiện cự mãng cũng trượt vào trong suối, học theo dáng vẻ của cô vụng về tẩy rửa chính mình.
Tô Tô sững sờ nhìn nó hồi lâu.
Cho đến khi con mãng xà khổng lồ leo lên bờ, cô đột nhiên nghĩ ra một cái cớ tốt.
"Tôi cần một ít đồ vệ sinh cá nhân."
Người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp đứng ở phía dưới cự mãng khổng lồ, cần ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với nó.
“Anh có thể tìm giúp tôi được không?”
Cô đang thăm dò phạm vi khoan dung của người rắn, nếu nó có thể đồng ý ngay tắp lự, cô có thể thừa dịp nó đi tìm vật tư, chạy ra khỏi nơi này.
Đôi mắt dựng thẳng như chuông đồng im lặng nhìn thẳng vào Tô Tô.
Dưới tầm mắt lạnh lùng nhìn chăm chú như vậy, Tô Tô bắt đầu cảm thấy — dường như tâm tư của cô đều đã bị nhìn thấu.
“Tôi…”
Cự mãng không có để cho cô nói hết lời, đuôi rắn trực tiếp quấn lấy giống cái, nó ném cô lên phía sau lưng của mình lần nữa, điều chuyển thân rắn trượt về một phương hướng không rõ.
Chút tâm tư của Tô Tô thất bại.
Cô cứng ngắc ôm lấy thân rắn, an ủi chính mình— không sao, vẫn còn cơ hội!
Mấy tòa nhà của thành phố nhanh chóng lọt vào tầm mắt.
Cự mãng nghênh ngang trượt vào thành phố phủ kín xi măng cốt thép, nhẹ nhàng đi đến trung tâm thương mại lớn đã cướp bóc ngày hôm qua.
Nhìn thấy mục tiêu, Tô Tô có chút do dự: "Nơi này hẳn là đã sớm bị người ta dọn sạch.”
Tận thế bốn năm, thành thị có thể đi vào đã sớm bị từng nhóm dị năng giả thay nhau cướp sạch sẽ.
Khu thương mại lớn với mục tiêu rõ ràng như vậy, chắc chắn đã trống không... Cự mãng không giải thích, chỉ an ủi "Xì" một tiếng.
Thân hình của nó thu nhỏ lại vài lần, thuần thục trượt vào cửa số một.
Đây là lối vào siêu thị ngầm.
Thang cuốn bằng phẳng đã ngừng chạy từ lâu, nhưng điều này không làm khó được con rắn khổng lồ, nó cõng giống cái, trượt xuống phía dưới cùng nhanh như chớp.
“Á!”
Tô Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm chặt thân rắn đã thu nhỏ lại, hai mắt nhắm chặt lại.
"Xì..."
Cho đến khi tiếng rắn rít trấn an vang lên mới khiến cô mở mắt lần nữa.
Cự mãng đang lắc đầu nghiêm túc nhìn cô, giống như đang xác nhận cô có bị dọa hay không.
“... Tôi không sao.”
Bản thân Tô Tô cũng không ý thức được, trên mặt của cô lộ ra vài phần ngạc nhiên và vui mừng, đôi mắt đã sớm chết lặng bỗng nhiên sáng lên một góc nho nhỏ.
Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua.
Cự mãng đều thu hết vào trong mắt, nó bỗng nhiên thay đổi phương hướng, lại leo lên một cái thang cuốn khác hướng lên phía trên — được rồi, dưới tình huống ngừng vận hành, hai cái thang cuốn không có phân chia lên xuống.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc