“Tinh thạch của tôi đều bị anh làm mất rồi!”
Tinh thạch đã mất?
Cự mãng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chuyện gì lớn là tốt rồi.
Đầu lâu trơn nhẵn cọ qua gương mặt Tô Tô, đôi mắt hung tàn hiện lên vẻ bình tĩnh hiếm thấy.
"Xì..."
Bồi thường cho em.
Thân rắn lên tiếng đáp, trượt về phía khu vực trung tâm thành phố.
Tô Tô không hiểu ý của cự mãng, nhưng cô chỉ rơi hai giọt nước mắt, lập tức thấp thỏm thu hồi tất cả oán niệm.
Cô đang đối mặt với một con thú máu lạnh tàn bạo.
Ai oán như vừa rồi, thật sự là quá mức mạo hiểm.
Lỡ như nó tức giận, một ngụm nuốt cô vào trong bụng thì làm sao bây giờ?
Những tinh thạch kia... Vốn chính là niềm vui ngoài ý muốn, mất đi cũng bình thường.
Hai mắt Tô Tô trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng phát hiện có điều không thích hợp — kiến trúc bốn phía càng ngày càng dày đặc cao lớn, hiển nhiên là đã đi tới trung tâm thành phố.
"Xì---"
Cự mãng vốn định tìm một đám cương thi chém giết một trận, để giống cái tùy tiện nhặt tinh thạch.
Nhưng nó vừa tới trung tâm thành phố, lập tức nhạy bén nghe thấy tiếng người ồn ào.
Có con người ở đây!
Còn là nhân loại cấp bậc đều rất cao!
Cự mãng ngừng lại ở trước một sườn núi cao, dừng chân lắng nghe hồi lâu, bỗng nhiên bắt được một tin tức mấu chốt.
Sự tham lam lướt qua đáy mắt.
Đuôi rắn linh hoạt thả giống cái xuống, cẩn thận từng li từng tí sắp xếp cho cô ở một chỗ chật hẹp không có cương thi trong cửa hàng.
"Xì!"
Ngoan ngoãn ở lại đây!
Con ngươi màu xanh biếc chăm chú nhìn Tô Tô, muốn truyền suy nghĩ của mình sang cho cô.
Nhưng người sau cũng không nhận được.
Nhưng cô đã tỉnh lại từ “bài học” vừa rồi, vô cùng bình tĩnh ngồi ở trong cửa hàng, không có bất kỳ hành vi muốn chạy trốn nào.
Cự mãng lầm tưởng rằng giống cái đã hiểu ra lời của mình.
Nó quyết định tốc chiến tốc thắng, vì thế quay đầu biến mất ở sườn núi cao.
Thân ảnh khổng lồ vừa biến mất, Tô Tô lập tức mờ mịt nháy mắt mấy cái.
Đây là, bỏ lại cô?
Chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Tô hiện lên một chút chần chờ, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại.
Bỏ lại là chuyện tốt!
Điều này có nghĩa là cô có thể chạy trốn!
Tô Tô không hề chậm trễ thời gian, cô như ngựa không dừng vó mà lao ra khỏi cửa hàng chật hẹp, chưa chạy được mấy bước, bỗng nhiên nghe được vài tiếng hét lớn căng thẳng.
“Mau lên! Giết con cương thi kia!”
“Lại đây hỗ trợ! Một mình tôi không xử được con cương thi này!”
Giọng ai đó?
Bước chân Tô Tô dừng lại.
Cô đang rối rắm do dự — rốt cuộc là tự mình rời đi, hay là trà trộn vào trong đám người xen lẫn với dị năng giả xa lạ kia.
Chọn vế trước, năm thứ tư khi cương thi đã tiến hóa phổ biến, không có bản đồ không có đồng bạn, cô rất khó đi ra khỏi tòa thành hoang vu bị cương thi lấp đầy này.
Chọn vế sau, một khi gặp phải người có mưu đồ bất chính... Nghĩ đến đây, Tô Tô cười khổ một tiếng.
Trên người cô làm gì có thứ gì giá trị để người khác mong muốn? Còn không bằng gia nhập đội ngũ xa lạ, có lẽ có thể thành công giết chết mấy con cương thi lấy được tinh thạch ở trong đoàn đội.
Tô Tô quyết định xong, cô quay đầu chạy về phía phương hướng có tiếng người ồn ào.
Dưới sườn núi cao.
Là một đợt sóng cương thi cỡ lớn, chi chít không nhìn thấy điểm cuối.
Ở phía đối lập của chúng, tụ tập hơn trăm dị năng giả.
Đám người đứng ở ngoài cùng, thực lực đều là cấp ba cấp bốn, đối phó với cương thi cấp ba cấp bốn.
Trong thời khắc nguy cấp này, không có ai chú ý đến Tô Tô vừa xông tới.
Cô hòa nhập tốt vào đám đông.
Lưỡi đoản đao mang theo bên người nhắm chuẩn xác về phía một con cương thi cấp ba.
“Vi Nhiên!”
Tiếng gọi lo lắng xuyên thấu đám người rơi vào trong tai Tô Tô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang không ngừng nhảy nhót trên tòa nhà giữa không trung.