Ngứa.
“Buông tôi ra!”
Tô Tô muốn rút lại cổ chân theo bản năng, nhưng sức lực của cô căn bản không thoát khỏi lòng bàn tay của quái vật biến thái, chỉ đành trơ mắt nhìn anh tiếp tục liếm láp, tiếng khóc chẳng biết từ lúc nào đã ngừng lại vài phần.
Chính cô còn không có phát hiện, người rắn lại phát hiện ra trước!
Dường như anh cho rằng giống cái đã bình phục, lập tức lấn người muốn tiếp tục tiến đến bên má cô thân mật.
“Không được liếm!”
Tay Tô Tô bịt kín miệng của anh còn nhanh hơn so với đại não.
Mãnh thú sống lâu ở nơi hoang dã nào biết sạch sẽ là gì, anh càng không biết vì sao mà giống cái lại che miệng của anh.
Lưỡi rắn nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay mềm mại che ở trên môi.
Tô Tô sợ tới mức thu tay lại.
"Xì!"
Người rắn còn không chớp mắt nhìn chằm chằm giống cái bị trộm về trong ổ, xao động trong cơ thể giống như vũng bùn sâu không thấy đáy, bề ngoài phủ một tầng cỏ dại, chỉ có lúc giẫm lên mới biết khao khát khó lấp đầy.
Vừa rồi cũng chỉ lấp được vài phần.
Còn có càng nhiều bùn lầy giấu ở chỗ sâu, lúc nào cũng có thể kéo giống cái giẫm ở trên cỏ dại vào vũng bùn, bao vây cả người cô không hề có khe hở, cho đến khi kéo cô vào vực sâu dưới lòng đất điên đảo đêm ngày.
Tim Tô Tô run rẩy lần nữa.
Ánh mắt của người rắn trước mặt quá nóng bỏng, giống như muốn đặt cô ở trên lửa thiêu đốt.
Cô nhớ tới một ít tin đồn — trong khu vực hoang dã lạc hậu sẽ có dã thú len lén bắt phụ nữ trong thôn lên núi, nhốt bọn họ trong hang động, vài năm sau, trong núi sẽ có thêm mấy đứa nhỏ nửa người nửa thú.
Tất cả chỉ là tin đồn.
Mà cô thật sự gặp được.
Trong hang động tối đen bí mật này, không ai tới cứu cô, kết cục của cô... Thật vất vả mới nhịn được nước mắt đã rơi tầm tã lần nữa, Tô Tô dùng cả tay lẫn chân bò xuống giường cỏ khô, không quan tâm tất cả chỉ muốn chạy ra bên ngoài.
Người rắn có thể dễ dàng ôm lấy vòng eo của cô, bao vây cô ở giữa lồng ngực rộng lớn.
"Xì..."
Tô Tô nghe không hiểu lời nói của anh, đau khổ cầu xin: "Cầu xin anh, thả tôi rời đi, thả tôi rời khỏi nơi này có được không?"
Người rắn không nói gì.
Anh càng dùng sức ôm chặt giống cái mình trộm về.
Tô Tô cảm nhận được mình hít thở không thông.
Trên thân thể, cùng với trên tinh thần, hai phương diện đều bị giáp công.
Sự hoảng loạn lan tràn trong hang động tĩnh lặng.
Bụng cô lại kêu hai tiếng không đúng lúc.
Tiếng vang rất nhỏ, ít nhất Tô Tô có thể lập tức trực tiếp bỏ qua.
Hôm nay cô chỉ ăn một bữa cơm, là một cái bánh mì còn dư lại ngày hôm qua, vỏ lúa mạch tinh khiết trộn lẫn một chút bột mì, vừa đắng họng vừa khó có thể nuốt xuống.
Chỉ là dù một nhà bốn năm người sinh tồn trong tận thế đều có thể nuốt xuống loại bánh bột ngô này.
Đói bụng đã sớm là trạng thái bình thường đi theo cô, trong hoàn cảnh khủng hoảng như thế này thì càng thêm không đáng nhắc tới.
Nhưng cánh tay ôm eo cô bỗng nhiên buông ra.
Mái tóc đen mềm mại đột nhiên áp đến phần bụng dưới của cô, anh nghe thấy rõ ràng những âm thanh rất nhỏ kia.
"Xì..."
Anh lại rít vài tiếng mới thả Tô Tô trở về giường cỏ khô, thân rắn rất nhanh đã trườn ra khỏi hang động này.
Đây là đi rồi?
Tô Tô vừa kinh ngạc vừa vui vẻ trừng to mắt, cô cố ý đợi vài giây, lập tức vội vàng nhặt đèn pin trên vách tường đi, một đường lảo đảo chạy ra ngoài.
Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên!
Cô tuyệt đối không thể ở lại nơi này! Cũng không thể chấp nhận khuất nhục!
Đàn ông không thể, cả dã thú đực cũng vậy!
Tô Tô chạy xa hơn lần trước.
Nhưng lối ra vẫn không hề xuất hiện, càng không ổn chính là, phía sau lại vang lên tiếng sột soạt quen thuộc.
Một con cự mãng khổng lồ vọt vào hành lang nơi cô đứng, đuôi rắn quen thuộc quấn lấy lưng giống cái, trong vài cái chớp mắt người lại bị ném lên thảm cỏ khô vừa mới trốn đi.