Có thể động, lại là một loại hùa theo.
Người rắn hô hấp càng ngày càng nặng, đôi đồng tử lạnh lùng lại càng ngày càng sáng, anh vẫn ép buộc cô, ánh mắt lại gắt gao tập trung ở trên mặt giống cái.
"Xì..."
Lưỡi rắn lại liếm láp hai má, lướt qua vết sẹo trên khóe môi mềm mại.
Nó cọ lung tung trên hai cánh môi mọng nước, tựa như sợ lưỡi rắn cạy mở cánh môi, Tô Tô mím môi thật chặt, giấu đi toàn bộ đôi môi hơi vểnh.
Người rắn có chút vội vàng xao động, lại có chút tham lam.
Tay kia của anh nắm lấy gương mặt gầy gò của giống cái, buộc cô để lộ cánh môi giấu kín, nếu thật sự không được thì lập tức dùng lưỡi rắn liều mạng cạy mở vào bên trong.
Mãnh thú sinh tồn nơi hoang dã vốn không biết hôn môi.
Nhưng anh bất ngờ cạy mở cánh môi giống cái, thò vào ôm lấy cái lưỡi thơm mềm, không hề có kết cấu đùa giỡn lung tung.
Thật quá đáng!
Tô Tô ứa nước mắt, cả người bởi vì phẫn nộ và sợ hãi khẽ run rẩy, cô hận không thể há miệng cắn đứt đầu lưỡi đang không biết điều bỡn cợt mình.
Sự tồn tại của nó, bao gồm cả sự tồn tại dưới thân, biểu hiện vô cùng rõ ràng — cô bị một con rắn tà dị quấn lấy, giờ này phút này còn bị ép buộc gần gũi, làm những chuyện vi phạm "luân thường”... Nhưng cô không dám.
Nước mắt Tô Tô rơi lộp bộp trên tay người rắn.
Hàm răng của cô vừa được thả lỏng, nhiều lần do dự nhưng làm thế nào cũng không xuống miệng được.
Không phải bởi vì bị thân thể cường tráng này hay gương mặt tà dị đẹp mắt này mê hoặc, mà là — cô sợ mình thật sự chọc giận con rắn này, đổi lấy sự đối đãi càng thêm hung tàn hơn.
"Xì."
Người rắn cuối cùng cũng kết thúc trêu đùa, lưỡi rắn ngược lại còn quý trọng mà liếm đi nước mắt lăn xuống trên má cô.
Đừng khóc.
Anh nắm lấy gương mặt giống cái bởi vì khóc mà nghẹn đến đỏ bừng, liếm từng chút một lên mặt mày của cô, dường như đang trấn an tâm trạng quá mức căng thẳng của cô.
Trái ngược với động tác trấn an dịu dàng, là tay kia của anh.
Còn ôm chặt hai cổ chân của cô.
Nhìn xuống một cái là cảnh tượng kinh khủng tới mức sắp ngất xỉu.
Người rắn nặng nề "Xì" một tiếng, tinh thần Tô Tô hoàn toàn sụp đổ.
Cô khóc lớn lên, sức lực toàn thân như bị rút cạn, trong miệng chỉ biết chửi loạn những từ ngữ máy móc: "Cút ngay", "Đừng tới đây".
Thật đáng thương.
Mắng chửi người cũng không dám nặng lời.
Rõ ràng ở thôn Thành Trung cô đã nghe nhiều ngôn ngữ thô tục như vậy, thậm chí còn từng thấy hình ảnh càng đáng ghê tởm hơn, kết quả lại bị một người rắn xấu xí cưỡng đoạt.
Sao có thể xấu như vậy.
Tuy khuôn mặt nghiêm túc kia không đúng, nhưng tư thế hung hăng ngược lại lại giống y như đúc.
Cũng đặc biệt... Làm cho người ta sụp đổ.
Giống cái nhỏ nhắn xinh xắn cứ nằm úp sấp trên chăn cỏ khô mềm mại, tiếng khóc làm cho đầu óc choáng váng của người rắn cuối cùng cũng thanh tỉnh vài phần, anh mím môi, trong đôi mắt hiếm khi hiện lên vài phần không biết phải làm sao.
Nhưng phần thỏa mãn nhiều hơn.
Anh muốn ôm lấy giống cái đang run rẩy, nhưng hai tay vừa tới gần đã bị hất ra thật mạnh.
Người rắn trượt ra ngoài một khoảng cách.
Anh cẩn thận từng li từng tí nắm cổ chân giống cái, đôi đồng tử dựng thẳng dù ở trong bóng tối cũng có thể nhìn được cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một chỗ rách da nho nhỏ.
Trong mắt hiện lên một chút hoang mang và khổ não.
Anh rõ ràng đã kiềm chế phần lớn sức lực, vì sao còn có thể làm cô bị thương?
Ánh mắt người rắn không tự chủ được liếc về phía giống cái... Anh bắt đầu lo lắng về sau.
Tô Tô khóc vô cùng dữ, trên miệng vết thương bỗng nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Tiếng khóc dừng lại, cô không thể tin nổi quay đầu, phát hiện nửa người nửa rắn vừa rồi còn vô cùng cường thế hung hãn, giờ phút này đang cúi đầu cụp mắt, nhẹ nhàng mà "trấn an" vết thương ở lòng bàn chân cô.