Lần này đi vào có phải là cự mãng nữa hay không.
Mà là một "quái vật" nửa trên hình người nửa dưới hình rắn.
Tô Tô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cô đột nhiên nhớ tới tháng trước nghe được tin đồn — thành chủ nuôi nhốt chiến sủng, hóa thành hình người.
Lúc mới nghe được tin tức này, phần lớn mọi người đều không tin.
Nhưng khung cảnh trước mắt trực tiếp đánh vỡ nhận thức của Tô Tô.
Thật sự có chiến sủng biết biến hình!
Tô Tô dâng lên một tia hy vọng xa vời: "Là mày mang tao tới nơi này sao?”
Hửm?
Người rắn híp mắt, anh trượt lên chăn trải cỏ khô, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa mình và giống cái.
Tô Tô thấy rõ hơn!
Con rắn nam này có một khuôn mặt tà dị, không thể nói là khó coi, nhưng anh cũng không có hoàn toàn biến hình, trong đôi mắt hẹp dài vẫn là một đôi đồng tử dựng thẳng màu xanh sẫm, kéo dài xuống dưới xương cánh bướm là đuôi rắn đen kịt... Thoạt nhìn sẽ làm cho người ta sợ hãi trong lòng, nhìn lâu càng cảm thấy đáng sợ.
Cô vô thức bắt đầu run rẩy.
“Đừng, đừng..." Đừng lại đây nữa.
Nhưng người rắn tựa như hoàn toàn không ý thức được sự kháng cự của cô, hai tay ôm lấy người bao vây ở góc tường.
Lưỡi rắn màu đỏ tươi vươn ra ở trước mặt Tô Tô.
Dưới cái nhìn hoảng sợ của giống cái, nó bá đạo cường thế liếm lên gương mặt của cô.
Nhất là hai vết sẹo vắt ngang sống mũi và hai bên mặt.
Dường như anh cũng không cảm thấy chúng nó xấu xí, ngược lại còn liếm láp đặc biệt hăng say, ngứa ngáy từ gò má kéo dài đến đáy lòng.
Tô Tô ngây ngẩn cả người.
Từ lúc cô quyết định rạch đứt toàn bộ khuôn mặt, đã biết hai vết sẹo này sẽ làm bạn với cô cả cuộc đời ngắn ngủi.
Sắc đẹp và những lời khen ngợi trước kia nhất định sẽ biến thành ghét bỏ chán ghét cùng với kinh hãi.
Ví dụ như Triệu Chấn Vũ.
Anh ta vĩnh viễn sẽ dùng một loại ánh mắt chán ghét đánh giá khuôn mặt của cô.
Cũng ví dụ như tất cả đồng đội tạm thời trong tổ đội, lúc bọn họ nhìn thấy cô chỉ có ghét bỏ và tiếc nuối.
Bao gồm cả người sống sót trong thôn Thành Trung, bọn họ âm thầm đặt cho cô một biệt danh là "Nữ mặt sẹo", trước kia là có bà cụ Ngưu dọa bọn họ sợ, sau khi bà cụ Ngưu chết, cô lại thức tỉnh dị năng, vì thế những người nhục mạ lúc trước may mắn cũng không nhảy đến trước mặt cô.
Nhưng Tô Tô vẫn biết.
Có vô số lần cô cảm thấy may mắn vì hai vết sẹo này tồn tại, rồi lại cũng từng ghét bỏ ở trong lòng, cũng từng vì chúng mà tự ti.
Nhưng hiện tại, con rắn không có thẩm mỹ này đang tham lam liếm chúng.
Tô Tô còn chưa kịp phản ứng đây là cô đang bị chiếm tiện nghi, nửa đoạn đuôi rắn lập tức lặng lẽ không tiếng động mà xé nát vải vóc chướng mắt.
Người rắn áp sát tiến lên.
Sự kích động khiến anh hành động theo bản năng.
Trong bốn lần phát tình, lần đầu tiên anh tìm được nơi để phát tiết, giống cái trước mắt tỏa ra hơi thở quyến rũ rất nồng đậm, làm cho anh vứt bỏ tất cả nhẫn nại, hận không thể nuốt người vào trong bụng.
Thích lắm.
Rất thích.
Người rắn lần đầu tiên phát triển cảm xúc mạnh mẽ của con người.
Anh nâng khuôn mặt giống cái lên, tham lam không chán lại không hề có kết cấu mà liếm cô.
Tô Tô cuối cùng cũng nhận ra điều khác thường!
Cô run rẩy cúi đầu, chỗ bị anh áp sát đã cọ ra vết đỏ, đầu sỏ gây nên vẫn xao động như cũ!
Tồn tại vượt quá nhận thức, giống cái đáng thương sợ tới mức thét chói tai ra tiếng.
“Cút ngay!”
Đôi chân trắng nõn tinh tế đạp lên thân rắn.
Rõ ràng là bị đạp, người rắn trong nháy mắt đã hưng phấn hẳn lên.
Anh túm lấy cổ chân của giống cái, chủ động ấn lên vảy rắn.
"Xì..."
Như thế.
Người rắn trống trải bốn năm, lần đầu tiên kích động đến mức run rẩy.
Đi quá xa rồi.
Tô Tô vừa sợ vừa xấu hổ, nhưng cổ chân bị anh chặt chẽ kìm lại, thứ duy nhất có thể động chỉ có ngón chân mềm mại.