Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 542: Ngoại Truyện

Trước Sau

break
Bước chân dừng lại, tiếng động gì cũng không còn.
Cô chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình, vào giờ khắc này, cô chưa từng hy vọng được nhìn thấy một con người đến như thế, chứng minh bây giờ cô vẫn còn ở trong thế giới chân thật. Nhưng cô lại sợ hãi có người thật sự tới, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là tất cả chuyện này đều là do có người đang cố ý tra tấn cô.
Trái tim dày vò hồi lâu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Có gì đó đang tới!
Trong đầu vang lên chuông cảnh báo lớn, nguy cơ trước mắt, Tô Tô nhất thời khôi phục sức lực, cô đứng lên lập tức muốn xông về phía trước.
Nhưng động tác của cô vẫn quá chậm.
Tiếng trượt đã gần trong gang tấc, nửa đoạn đuôi rắn nhanh như tia chớp vòng quanh eo của cô, kéo người về phía thân rắn càng cường tráng hơn.
Tô Tô thiếu chút nữa đã hét lên: "Thứ gì thế?!”
Hai tay cô giãy dụa chạm vào thân rắn trơn nhẵn lạnh lẽo, cùng với đuôi rắn nhọn.
Tay của cô đụng tới đâu, chỗ vảy ở đó lập tức giống như bị bốc cháy, cảm giác run rẩy rất nhỏ truyền đến toàn thân qua lớp vảy và da thịt.
Trong con ngươi cự mãng lướt qua một chút hưởng thụ.
"Xì!"
Nó không thể chờ đợi để đưa nhân loại trở về hướng ban đầu.
Tiếng rắn rít hoàn toàn phá hủy nhận thức của Tô Tô.
Toàn thân cô bắt đầu run rẩy.
Không phải, không phải người, là một con cự mãng, cô bị một con cự mãng trói trở về hang động!
Nó sẽ làm gì? Muốn ăn thịt cô sao?
Tô Tô điên cuồng giãy dụa, cô dùng hết tất cả dị năng cũng không thể giãy thoát khỏi tầng tầng thân rắn quấn quanh.
Không biết qua bao lâu, cự mãng cuối cùng cũng dừng lại.
Đuôi rắn nhẹ nhàng đặt giống cái bị đánh cắp lên cỏ khô mềm mại và chăn giường vừa bị cướp về.
Tô Tô đã rơi vào trong cái ổ mềm mại trong nháy mắt.
Mới vừa khôi phục tự do, cô lui về phía sau vài bước theo bản năng, cho đến khi sau lưng đụng phải vách đá lạnh lẽo — đây là một ngõ chết, đường lui bị phá hỏng, con đường phía trước chỉ có một con cự mãng đang nhìn chằm chằm.
Lạch cạch.
Tiếng chốt mở vang lên, một giây sau, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng hang đá rộng rãi.
Tô Tô theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng rất nhanh cô lại hoảng loạn mở mắt ra, cô nhìn thấy rõ ràng phía trước có một con mãng xà khổng lồ dữ tợn.
Tuy rằng đã ý thức được mình bị con mãng xà này trói trở về hang động, nhưng vào giây phút thực sự nhìn thấy nó, trái tim của Tô Tô vẫn sợ tới mức muốn nhảy ra ngoài.
“Đừng, đừng tới đây!”
Cô hận không thể rúc vào trong tường.
Nhưng con mãng xà kia vẫn chậm rãi bò tới.
Cái đầu to kia tiến đến giữa hai chân cô, tốc độ phun ra nuốt vào của lưỡi rắn đột nhiên nhanh hơn, giống như đang ngửi thấy cái gì đó.
Động tác vượt giới hạn như thế, gần như là trong nháy mắt đã đè nát thần kinh Tô Tô.
“Cút ngay!!!”
Đinh sắt giấu trong ống tay áo điên cuồng bắn vào đầu cự mãng.
Người sau không trốn không tránh.
Nó căn bản chướng mắt mấy cái đinh nho nhỏ này, đối với nó mà nói, một chút lực sát thương cũng không có, đánh vào vảy cũng giống như gãi ngứa.
Nhưng con mãng xà khổng lồ này muốn bàn tay của giống cái gãi cho nó hơn.
"Xì!"
Nó lại tiếp cận, muốn tới gần nơi tỏa ra hơi thở thành thục, nhưng lập tức bị đá trúng đầu.
“Cút ngay! Đừng tới đây!”
Tô Tô quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thể hét lớn mấy câu này, trên mặt đã sớm bị nước mắt làm nhòe.
Cô không nghĩ tới một con rắn cũng sẽ đến rình mò cô.
Nó vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
“Cút đi!”
Tựa như ý thức được giống cái phản kháng quá kịch liệt, cự mãng cuối cùng cũng rụt đầu về, nó đứng sừng sững ở trong hang động, cũng không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên quay đầu trượt ra ngoài.
Đây là, từ bỏ?
Tô Tô ngừng tiếng khóc vài giây, cô vừa định đứng lên thì chỗ rẽ lại vang lên tiếng trượt lần nữa.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc