Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 541: Ngoại Truyện

Trước Sau

break
Sau lưng dần dần chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Tô Tô cuối cùng cũng ý thức được chỗ nào không đúng!
Im lặng! Bốn phía quá yên tĩnh! Gần như là một ngọn núi hoang, ngay cả tiếng chim và côn trùng kêu cũng không có!
Tô Tô nhất thời bước nhanh hơn, vừa định hô lớn...
Một giây sau, nửa đoạn đuôi rắn đen kịt đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chui từ trong bụi cỏ tươi tốt ven đường ra, bốp một cái đánh trúng sau gáy của cô.
Tô Tô hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Thân thể chưa kịp ngã xuống đất đã bị đuôi rắn ôm lấy thắt lưng, kéo về phía sườn núi sâu không thấy đáy.
*
Tất cả những chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, tiếng vang nhỏ hoàn toàn bị âm thanh dọn dẹp bùn đất đá vụn che dấu, cho đến khi phía trước được dọn ra một đoạn đường lớn sạch sẽ, Cù Văn chưa từ bỏ ý định khởi động lại xe việt dã một lần nữa.
“Bùm!”
Thành công rồi!
Cù Văn vui vẻ: "Có thể lái! Mau lên xe!”
Mấy người cao hứng bừng bừng ngồi lên xe, cho đến trước khi lái xe đi, Cù Văn mới phát hiện có chỗ không đúng.
Tô Tô đâu?
Chẳng lẽ còn chưa lên xe?
Cù Văn lại xuống xe nhìn xung quanh một hồi, thậm chí còn gọi vài tiếng, cũng không thấy bóng dáng mảnh mai kia.
Kỷ Tuyển Chi đi xuống.
Anh ta đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Cù Văn.
“Người đâu?”
...
Người, đã nằm trong một cái động đen kịt u ám.
Không gian tối tăm không có ánh mặt trời, sự tồn tại khổng lồ dữ tợn khủng bố đang nhìn chằm chằm nhân loại giống cái nhỏ nhắn xinh đẹp trên mặt đất hồi lâu, bỗng nhiên anh ý thức được địa bàn của mình trống rỗng, chỉ có vách đá cứng rắn.
Giống cái nằm trên mặt đất gồ ghề, mày nhíu lại như không thoải mái.
Đôi mắt dựng đứng màu xanh sẫm trong bóng tối như có điều suy nghĩ, bỗng sáng lên.
Nó rất xao động, có lẽ là bởi vì mùa đặc thù này, nhưng quanh năm suốt tháng ở một mình làm cho nó học được cách nhẫn nại.
Cự mãng trượt ra khỏi huyệt động u ám.
Không gian đen kịt chỉ còn lại một mình Tô Tô hôn mê.
Cũng không lâu lắm, cô mới chậm rãi tỉnh lại, trong quá trình ý thức dần dần hồi phục, khung cảnh trước khi hôn mê xông lên đầu — cô bị tập kích!
Nhận thức này làm cô sợ tới mức tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Bốn phía hoàn toàn đen kịt, không biết hoàn cảnh thế nào khiến cho tim Tô Tô gia tốc đập thình thịch, khủng hoảng nhất thời tràn lên trong lòng.
Đây là đâu?
Ai đưa cô đến đây?
Quanh năm suốt tháng lo lắng đề phòng cầu sinh ở trong đám người hung ác và đàn cương thi khiến thần kinh của Tô Tô đã sớm trở nên vô cùng mẫn cảm, cô gần như đã nghĩ đến vô số khả năng khủng bố ngay lập tức.
Là Cù Văn hay là mấy đồng đội tạm thời kia ra tay sao? Bọn họ nhìn trúng cái gì của cô?
Hay là Triệu Chấn Vũ? Anh ta đi theo tới muốn tiến thêm một bước tra tấn cô?
Tô Tô cảm nhận được ngón tay đang phát run, nhưng cô vẫn kiên cường đứng lên, cố nén sợ hãi và hoảng hốt từng bước một đi về phía trước.
Bàn tay cuối cùng cũng chạm vào tường.
Xúc cảm lạnh lẽo âm u khiến cô đoán nơi này hẳn là hang động trong núi... Người trói cô lại đây, chẳng lẽ là muốn nhốt cô trong hang động? Nhưng mục đích làm như vậy là gì?
Tô Tô không dám suy nghĩ nhiều, cô chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Hang động thông suốt bốn phương tám hướng, vòng qua một ngã rẽ lại một ngã rẽ, vẫn không tìm được lối ra, ngay cả một tia sáng cũng không tìm thấy!
Trong bóng tối và sự im lặng vô biên, thần kinh của cô bị kéo căng vô hạn, sinh ra tra tấn cực lớn đối với tâm lý của cô.
Người trói cô lại đây là muốn nhốt chết cô sao?
Để cho cô chết trong thinh lặng, trở thành một oan hồn bên trong hang động nơi hoang dã?
Tô Tô không biết mình đi bao lâu, cho đến khi sức cùng lực kiệt, mũi chân không cẩn thận đá trúng một chỗ mặt đất nhô lên, hai chân cô mềm nhũn, quỳ mạnh xuống đất.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc