Tô Tô cũng sắp tuyệt vọng rồi!
Mắt thấy chạy không thoát, cô cuộn mình thành một cục, chậm rãi chen vào góc chết.
Người rắn lại mạnh mẽ kéo cô lên.
Có lẽ là lầm tưởng cô thích nơi này, tự anh dính vào vách đá ngồi xuống, ôm giống cái nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở giữa thân rắn uốn lượn.
Mùi thịt thơm nức đột nhiên truyền ra.
Người rắn nhìn đôi môi hồng hào của Tô Tô một chút, anh xé một miếng thịt thỏ đã được nướng chín vừa đủ lớn xuống, vô cùng chu đáo nhét vào bên môi của cô.
"Xì!"
Ăn nhanh đi.
Tô Tô nhìn thấy con con thỏ được nướng chín kia, cũng hiểu được nguyên nhân vừa rồi cự mãng rời đi.
Là đi tìm thức ăn.
Trong lòng của cô đột nhiên dâng lên một cảm giác khác thường, nhưng lập tức đã bị nỗi sợ hãi lớn hơn xua tan.
“Tôi không ăn… Ưm ưm!”
Thịt thỏ được nhét mạnh vào miệng giống cái.
Thịt thỏ rừng không có bất kỳ gia vị nào cũng không ngon, nhưng ngon hơn bánh mì kẹt cổ họng.
Tô Tô đã rất lâu không có được ăn thịt bình thường.
Tuy rằng cô kế thừa cửa hàng của bà cụ Ngưu, đổi xưởng rèn thành cửa hàng thu nhận vật phẩm, nhưng tiền lời cũng rất có hạn, đồ ăn tốt nhất trong tiệm chính là trứng gà, nhưng những thứ kia đều là đồ vật chuẩn bị cho khách hàng giao dịch.
Về phần cô, lần cuối cùng cô ăn trứng hình như đã là tháng trước.
Thật vất vả mới để dành được bốn viên tinh thạch cấp ba... Tô Tô chết lặng nhai miếng thịt trong miệng.
Cô đột nhiên phát hiện, bản thân mình lại vẫn thích ăn, cho dù đây là đồ ăn do một con quái vật có mưu đồ bất chính đưa tới.
Thấy giống cái chịu ăn cơm, người rắn cuối cùng cũng cao hứng một chút.
Anh xé nhỏ từng miếng thịt một, không ngừng đút cho giống cái gầy gò mảnh khảnh.
"Xì..."
Ăn nhiều hơn, ăn nhiều hơn.
Giống đực tán tỉnh trong tự nhiên chính là muốn chuẩn bị sào huyệt thoải mái cho giống cái, cùng với thức ăn đầy đủ, như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm... Giao phối.
Trong hang động tối tăm không có ánh mặt trời, hoàn toàn không nhìn ra thời gian chảy trôi.
Tô Tô ăn xong cả một con thỏ nướng, còn đang lúc hoảng hốt, người rắn lại lấy ra một bao đủ các loại mâm xôi dùng lá cây lớn bọc lại.
Đỏ, vàng, còn có loại quả mâm xôi lớn lên giống như được ngọc san hô xâu thành.
Nhai chua chua ngọt ngọt, mang theo một loại hơi thở tươi mát của núi rừng sơn dã sau cơn mưa.
Tô Tô sững sờ nhìn người rắn không ngừng cho mình ăn, do dự mấy lần vẫn nhẹ giọng hỏi: “Anh có dị năng không gian sao?"
"Xì."
Người rắn dường như cũng không kiêng dè nói ra năng lực của mình, có lẽ là vì lấy lòng giống cái, anh vươn tay, một ngọn lửa nhỏ màu xanh nhảy nhót trong lòng bàn tay.
Dị năng hệ hỏa!
Tô Tô kinh sợ trong lòng, trong ánh mắt nhìn về phía người rắn lại không tự chủ được mang theo sợ hãi và tuyệt vọng.
Chiến sủng này... Vậy mà lại là dị năng song hệ!
Cô còn có thể chạy trốn từ trong tay người rắn có dị năng song hệ sao?
Ý thức được điểm này, Tô Tô theo bản năng cuộn mình vào bên trong, lại đụng phải trở ngại ngoài ý muốn.
Thân thể của cô trong nháy mắt đã cứng ngắc.
Hơi thở của người rắn cũng lập tức trở nên nặng nề.
"Xì..."
Tiếng rắn rít gần như ngọt đến phát ngấy, mái tóc đen nhánh mịn màng không kiềm chế được mà chui vào hõm cổ giống cái từ phía sau, lưỡi rắn lại lấn lên cổ.
Lần này không phải tất cả.
Mà là xuống dưới.
Tô Tô run rẩy một chút.
Quả mâm xôi đút đến bên miệng lăn xuống, quá trình đuôi rắn nhọn vươn xuống lại như vô tình chạm vào phần eo lộ ra bên ngoài, dường như nóng lòng muốn thử.
Đầu đã chôn ở trước người cô.
Người rắn thu hồi quả mâm xôi đã ăn được một nửa, hết sức chuyên chú bắt đầu "ăn cơm".
Không ai nhìn thấy, đôi mắt dựng thẳng kia tràn đầy si mê và khát vọng.
Lưỡi rắn đang châm ngòi, đang gặm cắn, đang hôn môi.