“Xì!”
Tô Tô thiếu chút nữa bị hù chết ở ghế lái chính.
“Tiểu, Tiểu Hắc?”
Nó, sao nó lại biến thành Đại Hắc?
"Mọi người về trước nghỉ ngơi một chút, buổi tối tôi sẽ chuẩn bị tiệc mừng công, cũng tiện thể chúc mừng chúng ta thu hoạch chuyến này!"
Trấn trưởng lại khôi phục bộ dáng cười híp mắt, giống như bộ mặt đen vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Lâm Vi Nhiên miễn cưỡng cười: "Mọi chuyện đã kết thúc, không biết trấn trưởng chuẩn bị khi nào đưa chúng ta rời đi?"
Thật ra bọn họ muốn đi, lúc nào cũng có thể rời đi.
Nhưng vật tư mà trấn trưởng đã đồng ý, cùng với thu hoạch chiều nay, luôn phải có được.
"Đêm nay, đêm nay tất cả có thể giải quyết xong."
Trấn trưởng mỉm cười, "Đến lúc đó, các vị muốn rời đi trong đêm, hay là nghỉ ngơi tốt qua hai ngày lại rời đi, đều không thành vấn đề."
Mấy người liếc nhau, tạm thời được trấn an.
Lưng Tô Tô đeo ba lô, rơi vào hàng ngũ cuối cùng, không hề có cảm giác tồn tại đi về phía phòng mình.
Một lực mạnh mẽ bỗng nhiên túm lấy ba lô của cô.
Triệu Chấn Vũ vòng từ phía sau ra, tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, vừa rồi là cô cố ý!"
Điều anh ta nói chính là Tô Tô cố ý ám chỉ Trương Đại Trương Nhị gặp chuyện không may không thoát khỏi quan hệ với Triệu Chấn Vũ.
“Cô cho rằng cáo trạng với trấn trưởng, anh ta có thể giúp cô ra mặt sao?”
Triệu Chấn Vũ búng dây đeo vai của ba lô, hung tợn nói: "Sẽ không, loại cáo già như anh ta, ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng khi thật sự gặp chuyện, chỉ biết giả ngu giả ngốc.”
Tô Tô mím môi: "Liên quan gì đến anh! Buông ra!”
“Ha, tôi không thả cô thì có thể thế nào? Nếu như tôi nhất định phải chỉnh cô, cô cho rằng cô có thể trốn thoát sao?”
Triệu Chấn Vũ tràn đầy ác ý đánh giá Tô Tô một cái.
Da trắng dáng ngon, mặt mày không có tính công kích gì, rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra dục vọng ức hiếp.
“Cô nói xem, cô xinh đẹp như vậy, sớm thức thời đi theo Ngô Chí, nào còn có nhiều chuyện như vậy?”
Tô Tô dùng sức đoạt lại ba lô của mình.
“Tôi với ai là chuyện của tôi, anh đừng đụng vào đồ của tôi!”
Triệu Chấn Vũ có ý ám chỉ, "Ba lô nặng như vậy, trấn trưởng cho cô không ít chỗ tốt phải không?”
Anh ta càng nói càng quá đáng, Tô Tô hít một hơi thật sâu.
Ngay khi Triệu Chấn Vũ cho rằng mình đâm trúng cái chân đau của cô, chỉ nghe được một câu hỏi ngược lại vừa bất ngờ lại không hề liên quan.
“Anh thì sao? Lâm Vi Nhiên và Tư Triết cho anh chỗ tốt gì?”
Triệu Chấn Vũ nhíu mày: "Cô muốn nói gì?”
Tô Tô đồng tình nhìn anh ta, lời nói ra lại đâm trúng tim đen.
“Anh liều chết giúp bọn họ cùng nhau đối phó cương thi cấp ba, trấn trưởng lại chỉ bằng lòng cho mọi người hai viên tinh thạch cấp ba.”
“Nếu quả thật lấy được kia hai viên tinh thạch cấp ba, sẽ chia cho anh sao? Dị năng của Tư Triết là mạnh nhất, anh ta chắc chắn sẽ muốn một viên, còn lại viên kia đâu?”
“May mắn mọi người thả một con cương thi, chỉ có thể lấy được một viên tinh thạch cấp ba. Anh và Lâm Vi Nhiên cũng không cần tranh giành, tất cả đều vui vẻ.”
“Nếu không, đều là đồng đội bán sức lại bán mạng, Tư Triết sẽ không bao giờ nghĩ đến anh Miếng bánh thơm chia không đồng đều, đời trước hai viên tinh thạch cấp ba kia cuối cùng cũng rơi vào trong tay của Tư Triết và Lâm Vi Nhiên, giúp bọn họ thăng cấp thành dị năng giả cấp ba.
Về phần Triệu Chấn Vũ... Ai cũng không biết trong lòng anh ta nghĩ như thế nào.
Tô Tô rất tò mò, Triệu Chấn Vũ thật sự chấp nhận kết quả phân chia này?
Rõ ràng anh ta và Lâm Vi Nhiên đều là dị năng giả cấp hai, đều ra sức đánh cương thi, Tư Triết lấy một viên tinh thạch cấp ba không có vấn đề gì, Lâm Vi Nhiên thì sao? Cô ta dựa vào cái gì?