Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 42

Trước Sau

break
Tô Tô vốn không nghĩ tới chuyện này, muốn trách thì trách Triệu Chấn Vũ nhiều lần đến trước mặt cô để bị coi thường.
“Câm miệng!" Triệu Chấn Vũ chỉ sửng sốt hai giây, sắc mặt trong nháy mắt hoá đen, "Cô muốn châm ngòi ly gián?!”
Tô Tô cười cười.
Đúng, cô chính là đang châm ngòi ly gián.
Dùng hai quả đào có thể bức tử ba dũng sĩ, Triệu Chấn Vũ có tâm tư làm khó dễ cô, chi bằng ngẫm lại mình trả giá cho đoàn đội rốt cuộc có đáng giá hay không.
“Tùy anh nghĩ như thế nào.”
Ném lại những lời này, Tô Tô đóng sầm cửa phòng mình lại.
“Con mẹ nó, đồ tiện nhân!" Triệu Chấn Vũ hung hăng đấm cửa, "Cô ra đây cho tôi!”
Không ai trả lời anh ta.
Sắc mặt của anh ta méo mó hồi lâu, cuối cùng mới phẫn nộ trở lại phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Tô hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
“Xì…”
Tiếng rắn rít không kiên nhẫn lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô.
Tô Tô lúc này mới nhớ tới... Trong ba lô còn có một con trăn lớn sau khi "biến hình".
Sự mạnh mẽ khi đối mặt với tư thái khiêu khích của Triệu Chấn Vũ nhất thời biến mất không thấy gì nữa, cô run rẩy tay, run rẩy kéo khóa kéo ra.
Một con mãng xà to bằng cánh tay trong nháy mắt bắn ra, cái đầu thô nặng gắt gao nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt, lưỡi rắn màu đỏ tươi cũng không kiên nhẫn phun ra nuốt vào hai cái.
Tô Tô khống chế bản năng muốn chạy đi, nhưng đáy mắt vẫn toát ra vài tia sợ hãi.
“Tiểu Hắc…”
Con rắn đen giãy khỏi ba lô, lộ ra thân rắn dài hai mét, ra ngoài càng thêm kinh hãi khủng bố.
Trọng lượng như vậy, may mà sau khi Tô Tô thức tỉnh dị năng, tố chất thân thể cũng theo đó mà mạnh lên vài phần, nếu không cõng đi vài bước cũng rất có thể bị ép cong eo.
Đối mặt với "động vật máu lạnh" có cái nhìn âm u như vậy, hai chân Tô Tô đều đang phát run: "Mày, làm sao mày trở nên lớn như vậy?"
Cô rất vất vả mới làm quen được với con rắn đen này, ôm nó vào trong ngực cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng ai có thể ngờ tới, chỉ là nuốt vào một viên tinh thạch cấp ba, nó có thể lập tức biến thành mãng xà kinh khủng tới mức này!
“Xì!”
Con rắn đen tựa như nhìn ra Tô Tô sợ hãi và kháng cự, con ngươi dựng thẳng vốn không hề có cảm xúc bỗng nhiên lạnh lùng cứng rắn lên.
Nó trượt xuống mặt bàn, từng tấc từng tấc bò về phía nhân loại.
Tô Tô muốn chạy trốn theo bản năng, bước chân thậm chí đang lén lút lui về phía sau.
“Tiểu Hắc, mày, mày ở lại đó trước được không?”
Con rắn đen mắt điếc tai ngơ, trong nháy mắt đã ép Tô Tô đến cửa phòng.
Thử tưởng tượng, khi trong phòng xuất hiện một con trăn lớn dài 2m, nó vẫn nhìn chằm chằm vào mình không buông, đây là cảnh tượng 99% nhân loại đều sợ hãi đến mức thét chói tai.
Tô Tô nhịn xuống, cô không có thét chói tai, chỉ là giọng nói càng ngày càng run rẩy: "Tao cần một chút thời gian để thích ứng, mày có thể hay không... A!!!"
Lời còn chưa nói xong, cô đã bị mãng xà màu đen bay vọt tới nhào vào người, từng tầng lại từng tầng quấn cô ở trong thân rắn.
“Xì…”
Đầu con rắn đen vòng từ sau gáy Tô Tô qua, phun ra nuốt vào lưỡi rắn ở bên tai cô.
Nhân loại đáng giận, cũng dám ghét bỏ nó!
Có lẽ là do nuốt tinh thạch cấp ba, đôi mắt to như hạt đào kia hiếm khi thấy nhiều hơn vài phần nhân tính.
Nó cố ý thè đầu lưỡi ra, liếm từng chút một gò má của nhân loại.
Đôi mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nhân loại, giống như cô càng kinh hoảng càng phát run, nó càng hưng phấn càng thú vị.
Ngay cả thân rắn, cũng không tự chủ được mà siết chặt hơn vài phần.
Tô Tô run càng lợi hại hơn, cô không thể tránh khỏi nhớ tới những tin tức mà cô nhìn thấy trước khi tận thế — mãng xà dùng thân thể sống sờ sờ thắt cổ nhân loại.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc