Bá Đạo Tổng Tài: Ngọt Ngào Nhưng Luôn Khiêu Khích

Chương 3

Trước Sau

break


Khi bóp lại cổ chân, cơn đau khiến Trâu Niệm rơm rớm nước mắt. Cô cố nén tiếng thở vì xấu hổ khi bật khóc ở nhà người ta.


Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trong phòng làm việc, không bước ra ngoài. Một lúc sau nghe điện thoại xong, anh đi ra nói với cô  “Trợ lý Đổng vừa về công ty xử lý việc gấp, chuyện dự án lần sau hai người sẽ bàn tiếp.”






“Vâng, hôm sau tôi sẽ mang tài liệu và kế hoạch để gặp trợ lý Đổng, xin phép ra về trước.” Trâu Niệm vội vã đứng dậy.


Cổ chân vừa nắn xong tuy còn đau nhưng cũng có thể bước đi bình thường mà không bị xiêu vẹo.


Nguyễn Duật Nghiêu hỏi khẽ  “Để tôi tiễn cô nhé?”


“Không cần đâu, hôm nay đã làm phiền anh quá nhiều rồi. Xuống lầu có taxi, rất tiện mà.” Trâu Niệm né tránh, bởi nghĩ đến cảnh cùng anh ngồi chung xe, cô liền thấy ngượng ngập và áp lực.


Nguyễn Duật Nghiêu chỉ gật đầu, không hỏi gì thêm.


Chiều, cô còn phải đến công ty làm việc.


Công ty này cũng là của mẹ chồng cô.


Sau khi cưới, Trâu Niệm được sắp xếp vào làm tại công ty mẹ chồng, rồi vô tình phát hiện Tô Tư, cấp trên kiêm em gái nuôi của mẹ chồng cô, thực chất là tình nhân lâu năm của chồng mình, quan hệ mập mờ ấy vẫn kéo dài ngay cả khi hai người đã kết hôn.


Trong công ty, nhiều người thở dài cho hôn nhân của Trâu Niệm. Một năm trước, đám cưới của cô và Tô Chính Đông từng là sự kiện lộng lẫy nhất thành phố, pháo hoa rực sáng cả bầu trời đêm. Vậy mà giờ đây, tất thảy chỉ còn lại sự tẻ nhạt, lạnh lẽo.


Gần 5 giờ, Tô Tư rời khỏi phòng làm việc, mang theo túi xách ra ngoài.


“Cô ta tan làm rồi à?” Đồng nghiệp hỏi nhỏ.


“Lãnh đạo mà, muốn đi lúc nào thì đi thôi.”


“Mấy người không để ý à? Sắc mặt chị ta dạo này xấu lắm…”


Một đồng nghiệp lớn tuổi quay sang hỏi khẽ Trâu Niệm  “Tiểu Trâu, cô quen Tô Tư chứ?”


 Trâu Niệm lắc đầụ


Nhiều người vẫn nghĩ Trâu Niệm thân thiết với Tô Tư, bởi Tô Tư là em gái nuôi của chồng cô, thường xuyên đến ăn cơm ở nhà họ Tô.


Tối về nhà, bữa cơm gia đình nào cũng chìm trong sự lạnh lẽo.


“Chính Đông mấy hôm nay về thành phố rồi, nó có đến gặp con không?” Giọng mẹ chồng nghiêm khắc vang lên.


“Con có gặp, nhưng chiều nay anh ấy đi đâu con không rõ.”


“Làm vợ mà không sát sao với chồng. Nó cũng chẳng phải ghét bỏ nhà này mà không về đâụ” Bà Trịnh Lan là vậy, chưa bao giờ vừa lòng với cô con dâụ


Trâu Niệm không tranh cãi, lặng lẽ ăn nhanh rồi lên lầụ


Điện thoại có sáu cuộc gọi nhỡ từ số lạ, chắc rất quan trọng.


Cô gọi lại.


“Xin chào, tôi là Trâu Niệm, không biết ai gọi…”


Đầu dây bên kia là giọng nam trầm thấp, ấm áp, của Nguyễn Duật Nghiêụ


“Anh Nguyễn, có việc gì sao?” Cô cẩn thận hỏi.


“Thẻ nhân viên của cô để quên trên xe tôi.”




Buổi chiều ở công ty, khi đồng nghiệp hỏi vì sao không mang thẻ, Trâu Niệm mới biết mình thất lạc thẻ nhân viên. Tìm quanh cũng chẳng thấy đâụ


Thẻ không phải vật quan trọng, nhưng nếu mất sẽ bị phạt tiền. Với cô, con dâu của giám đốc, Tô Tư lại càng có cớ gây khó dễ.


“Anh Nguyễn, nếu tiện thì…” Trâu Niệm vừa nói thì anh đã chen lời  “Sáng mai trợ lý tôi sẽ tới công ty cô, hai người liên hệ nhaụ”


“Cảm ơn anh,” cô đáp nhẹ.



break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc