Bá Đạo Tổng Tài: Ngọt Ngào Nhưng Luôn Khiêu Khích

Chương 4

Trước Sau

break


Tối ấy, Trâu Niệm trằn trọc không ngủ nổi, vì nửa đêm Tô Chính Đông về, tuy hai người ở hai phòng nhưng cô vẫn thao thức.


Không khí trong nhà tĩnh lặng. Chỉ hơn sáu giờ, cô đã thức dậy chuẩn bị đi làm.


Rửa mặt xong, nhận được cuộc gọi của trợ lý Đổng hẹn tới lấy thẻ nhân viên ở gần nhà. Cô lập tức đồng ý.


Taxi dừng trước khách sạn Thế Kỷ.


Trâu Niệm gọi trợ lý Đổng hỏi vị trí xe. Trợ lý nói mình không có ở trên xe, nhưng có người ngồi trong, cô cứ tới lấy thẻ.


 “Cảm ơn.”


Dãy xe đỗ gọn gàng trước cửa khách sạn, nổi bật giữa đám xe là một chiếc đen mang biển số N9999.


Khi nhìn vào trong, Trâu Niệm ngạc nhiên thấy Nguyễn Duật Nghiêu, anh trông có vẻ mệt mỏi, mắt đỏ hoe, mặc sơ mi tối màu, áo vest vắt trên ghế phụ.


Cô đưa lời cảm ơn  “Cảm ơn anh, đã làm phiền anh rồi.”


Mới hơn sáu giờ sáng, Trâu Niệm ăn mặc giản dị, mặt mộc không son phấn, nét trẻ trung làm cho Nguyễn Duật Nghiêu, người đàn ông 36 tuổi trải đời, cũng phải nhẹ nhàng quan sát.


Lấy thẻ xong, Trâu Niệm lên lầu, vừa hay chạm mặt Tô Chính Đông đang đi xuống cầu thang.


Anh đứng trên bậc thang, nhìn cô  “Ra ngoài sớm thế?”


“Có chút việc.”


“Việc gì?”


Trâu Niệm không trả lời, chỉ muốn bước nhanh qua anh, không muốn bị chất vấn.


“Đứng lại.” Anh túm lấy cô làm cô suýt ngã.


Vết thương cổ chân vốn chỉ đau nhẹ, bị kéo mạnh thì nhức nhối vô cùng. Trâu Niệm cau mày, cố kiềm chế.


“Bị sao đấy?” Anh tiếp tục hỏi.


Trâu Niệm giận dữ  “Chuyện của tôi, anh lo làm gì ”


Cô vừa nói không đau, trong lòng biết rõ không ổn gì.


Tô Chính Đông không buông, đứng bên nhìn vết thương, dịu dàng bất ngờ, dáng vẻ này dường như chẳng phải người vô tâm, bội bạc.


“Không sao đâụ” Trâu Niệm nhẹ nhàng rút chân, vịn tay vào lan can bước tiếp.


Anh đứng đó mỉm cười.


Về đến nhà, Trâu Niệm vừa ngồi xuống, anh hỏi tiếp  “Chân ổn chưa?”


Lúc này, mẹ chồng Trịnh Lan cũng ngước lên.


Trâu Niệm điềm đạm trả lời chồng  “Bị người phụ nữ đi cùng anh va phải, anh quên rồi à?”


Giọng cô bình thản.


Anh chỉ nói một câu nhàn nhạt  “Nhớ đi khám bác sĩ.”


Trịnh Lan tỏ ra khó chịu nhưng vẫn thương con trai  “Sau này con nhớ tránh xa mấy cô gái không ra gì đi.”


“Có gì đâu, mẹ lo vớ vẩn.” Tô Chính Đông trả lời qua loa, rồi đứng dậy, kết thúc bữa ăn.




9 giờ sáng ở công ty, các phòng ban nhận được thông báo họp sáng bị hủy, ai nấy cũng bàn tán xôn xao.


Đồng nghiệp A ngạc nhiên  “Tô Tư làm việc nghiêm túc thế mà nay hủy họp nhỉ? Trước giờ mưa nắng gì chị ta cũng bắt họp đủ mặt cơ mà.”


Đồng nghiệp B nhận xét  “Chắc giờ cô ấy thay đổi thôi. Người sống nghiêm khắc cũng phải mệt mỏi chứ, mấy hôm nay sắc mặt kém lắm.”


Trâu Niệm cũng tò mò không hiểu vì sao Tô Tư lại thay đổi.


Gần trưa, Tô Tư bước ra khỏi phòng làm việc, vừa nghe điện thoại vừa đi, bạn bên ngoài rủ ăn trưa nên cô ấy ra lấy xe.


Tình cờ, Trâu Niệm thấy xe của Tô Chính Đông dừng trước cổng công ty, Tô Tư đứng bên cạnh tranh cãi với anh điều gì đó trông rất gay gắt.


“Nhìn gì đấy?” Hướng Dương, đàn chị của cô, lên tiếng.


“Chị Dương, em hỏi thật nhé, đàn ông ngɵạı tình rồi mà không chịu ly hôn, là kiểu người thế nào nhỉ?” Trâu Niệm hỏi khẽ.



break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc