Áo Tơ Vàng

Chương 48: Đổ sông đổ biển

Trước Sau

break

Ngụy Hằng chỉ cụp mắt, từ đầu đến cuối không nói thêm lời nào.

Hắn ta nhớ lại cái lùi bước như muốn tránh né của nàng bên hồ hai hôm trước. Bao nhiêu năm qua, nàng luôn chỉ mỉm cười tiến về phía hắn ta, chưa bao giờ lùi lại, cũng chưa bao giờ từ chối hắn.

Ngụy Ngưng lặng lẽ liếc nhìn Ngụy Hằng, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai. Nếu Ngụy Niên biết được nguyên do thật sự đằng sau sự sủng ái của hắn ta bao năm qua, không biết sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

Nàng ta biết kế hoạch của huynh trưởng, nhưng lần này, nàng ta sẽ không để hắn ta được như ý.

Bởi vì, Ngụy Niên phải chết!

“Gia chủ, phu nhân.”

Một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, giọng nói có phần gấp gáp.

Kiều thị quay đầu lại: “Có chuyện gì?”

“Bẩm Gia chủ, phu nhân, Nhị cô nương đã về rồi ạ.”

Kiều thị cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Về thì cứ về thôi, có gì mà phải vội vàng như vậy? Chẳng lẽ còn muốn ta phải ra tận nơi đón nó hay sao?”

“Bẩm phu nhân, người của Hương Sơn biệt viện cũng đến ạ,” nha hoàn vội đáp.

Mấy người Ngụy gia đồng thời kinh ngạc, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Ngụy Văn Hồng hỏi: “Người đến là ai?”

Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳ không quen biết, nàng tự xưng là nữ quan thân cận của Thái tử điện hạ.”

Kiều thị đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt Ngụy Ngưng cũng lập tức sa sầm; Ngụy Văn Hồng và Ngụy Hằng nhìn nhau, trong đáy mắt đều là một mảnh u ám.

Tô Cấm sao lại đến đây!

Ai cũng biết, Thái tử điện hạ có ba vị tâm phúc.

Thống lĩnh Đông Cung, Tống Hoài; nội thị thân cận, Trường Phúc; và nhất đẳng nữ quan, Tô Cấm!

Người đầu tiên thủ đoạn tàn khốc, khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật. Còn hai người sau đều có phẩm cấp, mỗi lời nói, mỗi hành động đều đại diện cho Thái tử điện hạ. Ngay cả việc truyền chỉ của Đông Cung cũng không cần họ phải đích thân đi, nhưng một khi một trong hai người họ đã đích thân đến, thì đó chắc chắn là chuyện lớn.

Mấy người Ngụy gia đành nén lại sự kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng, vội vã đi về phía tiền viện.

Khi mấy người Ngụy gia vừa ra tới sân trước, thì đúng lúc trông thấy Tô Cấm đang cúi đầu nói gì đó với Ngụy Niên, thái độ cung kính hiện rõ trên mặt.

Lòng mấy người họ chợt trĩu xuống.

Vốn là nữ quan thân cận của Thái tử, người ngoài Thái tử điện hạ ra thì chỉ quỳ trước Bệ hạ và Hoàng hậu, thế nên số người có thể khiến nàng ấy phải cung kính đến nhường này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ không dám nghĩ sâu xa hơn nữa, thế là vội vã tươi cười bước lên đón chào.

Lúc này, Tô Cấm cũng đã trông thấy họ. Nàng ấy liền thu lại nụ cười, chỉ khẽ gật đầu chào: "Ngụy đại nhân, Ngụy phu nhân."

Kiều thị khách sáo đáp lễ, Ngụy Ngưng cũng vội nhún gối chào theo.

Nhưng vì Ngụy Niên và Tô Cấm gần như đứng sóng vai nhau, nên hành động hành lễ này của hai mẹ con Kiều thị bỗng trở nên có phần tinh tế và khó xử.

Ngụy Ngưng ngẩng đầu nhìn Ngụy Niên, ánh mắt chứa chan niềm vui mừng nhưng lại có chút ngập ngừng. Trái lại, sắc mặt Kiều thị lại thoáng cứng đờ, bà ta còn liếc nhìn Ngụy Niên một cái đầy trách móc.

Ngụy Niên vờ như không thấy.

Thân là con gái ruột của Quận chúa, nàng hoàn toàn có tư cách nhận cái lễ này của Kiều thị.

Thấy nàng chẳng hề nao núng, trong lòng Kiều thị vừa tức giận lại vừa có chút bất an. Bà ta cảm giác thái độ của Ngụy Niên đối với bọn họ dường như đã không còn như trước nữa.

Đúng lúc này, Ngụy Văn Hồng lên tiếng hỏi một cách khách sáo: “Tô cô nương xuống núi, không biết có phải Điện hạ có chỉ dụ gì không ạ?”

Tô Cấm đã thu hết vẻ mặt của hai mẹ con Kiều thị vào đáy mắt, nàng ấy chỉ mỉm cười nhìn sang Ngụy Ngưng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vị này chính là Ngụy tam cô nương đây sao?”

Ngụy Ngưng không ngờ lại bị nhắc đến, vội tò mò nhìn sang Tô Cấm, đôi mắt trong veo không một gợn bẩn, trông vừa lanh lợi lại vừa ngoan ngoãn.

Nàng ta mỉm một nụ cười thiện ý và ngây thơ, giọng nói trong trẻo như suối nguồn róc rách: “Vâng ạ, Ngụy Ngưng xin thỉnh an Tô cô nương.”

Ngụy Niên chỉ lặng lẽ nhìn Ngụy Ngưng diễn kịch, và đột nhiên cảm thấy, việc mình bị lừa gạt suốt mười mấy năm qua xem ra cũng không hề oan uổng chút nào.

Kỹ năng diễn xuất của Ngụy Ngưng quả thực quá xuất sắc, bất cứ ai nhìn vào mà chẳng nghĩ đây là một người có tính tình ngây thơ vô hại chứ.

Ánh mắt Tô Cấm khẽ lóe lên, nàng ấy cười nhẹ: “Không dám nhận.”

Ngụy gia này kể cũng thú vị thật.

Nếu không phải nàng ấy biết chút nội tình ở Hương Sơn Đình, thì e là cũng tưởng đây là một cô nương hiền lành lương thiện thật.

Đoạn, nàng ấy thu lại tầm mắt, nhìn về phía Ngụy Văn Hồng và lúc này mới trả lời câu hỏi của ông ta: “Thần phụng mệnh Điện hạ đưa cô nương về phủ, đã kinh động đến Ngụy đại nhân, là lỗi của Tô Cấm.”

Ý tứ trong lời này là không hề có thánh chỉ nào hết.

Mấy người Ngụy gia bất giác thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ thực sự lo sợ Thái tử chỉ cần một câu nói là sẽ đưa Ngụy Niên vào Đông Cung, nếu vậy thì tâm huyết bấy lâu nay của họ chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết cả hay sao!

“Đa tạ Điện hạ đã quan tâm đến tiểu nữ, đã làm phiền Tô cô nương rồi.” Ngụy Văn Hồng nhìn sang Ngụy Niên, giọng hiền từ nói: “Niên nhi, còn không mau tạ ơn Tô cô nương đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc