Áo Tơ Vàng

Chương 47: Tạm thời cứ nhẫn nại

Trước Sau

break

Lúc sắp rời đi, Chử Yến liếc mắt nhìn Tô Cấm, nàng ta lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu.

Đợi Chử Yến đi rồi, Tô Cấm mới đỡ Ngụy Niên đi về phía thiên điện, nói: "Cô nương lần đầu cưỡi ngựa, khó tránh khỏi sẽ bị đau, nô tỳ bôi thuốc cho cô nương trước rồi sẽ đưa người về phủ."

Sự chu đáo của Tô Cấm khiến Ngụy Niên trong lòng vô cùng cảm kích, vội nói lời cảm ơn, nhưng lại nghe nàng ấy cười đáp: "Là do Điện hạ lúc rời đi đã căn dặn ạ."

Ngụy Niên ngẩn người, rồi đột nhiên nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý mà Thái tử đã nhìn Tô Cấm trước khi rời đi.

Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng.

Hắn  vậy mà cũng để ý đến chuyện đó.

Tô Cấm liếc thấy dáng vẻ của nàng, khóe môi lại càng cong lên.

Điện hạ trước nay có bao giờ để tâm đến cô nương nhà nào như vậy đâu. Xem ra, Ngụy nhị cô nương thật sự đã chiếm được trái tim của Điện hạ rồi.

Nhưng với tính cách này của Điện hạ, thật sự rất khó để được các cô nương yêu thích. Khó khăn lắm Điện hạ mới có được người trong lòng, tuyệt đối không thể dọa người ta chạy mất được.

"Điện hạ đối xử với cô nương rất chu đáo, không giống với bất kỳ ai khác đâu ạ." Tô Cấm trấn tĩnh lại, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: "Nô tỳ chưa từng thấy Điện hạ thân thiết với cô nương nhà nào như vậy, càng đừng nói đến chuyện cùng cưỡi chung một ngựa."

Ngụy Niên khẽ cười gật đầu.

Quả thật là khác biệt, suýt chút nữa đã đem nàng đi cho sói ăn rồi.

Tô Cấm nói tiếp: "Nói ra cũng lạ, con Tiểu Lang này tính tình hung dữ nhất, ngoài Điện hạ ra thì chưa ai có thể cưỡi được nó, ngay cả Tống đại nhân cũng từng bị nó hất ngã. Nô tỳ thật sự không ngờ, hôm nay nó lại ngoan ngoãn như vậy, xem ra nó rất thích cô nương."

Ngụy Niên chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: "Điện hạ nói nó tính tình rất tốt mà."

Tô Cấm mỉm cười: "Đó là so với Điện hạ thôi ạ."

Bất cứ ai so với Điện hạ thì đều là người có tính tình tốt, ngựa cũng không ngoại lệ.

Nói cách khác, vạn vật trong mắt Điện hạ, không có thứ gì là tính tình không tốt cả.

Bởi vì những thứ không tốt, phần lớn đều đã không còn thấy nữa rồi.

Ngay lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí đầy cuồng loạn.

Ngụy Niên theo bản năng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy con Tiểu Lang vừa rồi còn ngoan ngoãn, lúc này đang chạy khắp bãi ngựa tấn công không phân biệt đối tượng.

Ngụy Niên: "..."

Nàng đột nhiên cảm thấy một trận sợ hãi len lỏi trong lòng. Mình bây giờ vẫn còn sống, thật đúng là may mắn!

Cái tên Tiểu Phong, có vẻ hợp với nó hơn rồi.

Tô Cấm thấy vậy liền nhẹ giọng an ủi: "Cô nương đừng sợ, Tiểu Lang đã công nhận cô nương rồi thì chắc chắn sẽ không làm hại cô nương đâu."

Ngụy Niên cứng ngắc mỉm cười: "Vâng."

Tuy nhiên, nàng luôn cảm thấy lời nói của Tô Cấm có ẩn ý, hơn nữa trước đó nàng ấy vẫn luôn gọi nàng là "Ngụy nhị cô nương".

Cơn đau nhói ở bắp đùi đã làm xáo trộn suy nghĩ của nàng, thế là nàng không nghĩ sâu xa nữa.

Tô Cấm nói: "Cô nương yên tâm, Điện hạ đã dặn dò nhất định phải dùng thuốc tốt nhất cho cô nương, không quá mấy ngày sẽ khỏi thôi ạ."

Ngụy Niên gật đầu.

Chẳng hiểu sao, nàng càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

Tại Ngụy gia

Ngụy Hằng trán quấn một lớp vải mỏng, vẻ mặt u ám dựa vào giường, bên cạnh, những người khác trong Ngụy gia người đứng người ngồi.

Ngụy Hằng kể lại toàn bộ chuyện ở Hương Sơn biệt viện, cuối cùng nghiến răng nói: "Chỉ là một kẻ còn chưa được vào hộ tịch, bám được vào Thái tử liền chó cậy thế chủ."

Người mà hắn ta mắng, tự nhiên là Tống Hoài.

Ngụy Văn Hồng không tán thành mà cau mày.

Bỏ qua chức vụ Thống lĩnh Đông Cung, Tống Hoài còn là Ngự sử Trung thừa, bọn họ bây giờ vẫn chưa thể đắc tội nổi!

Nhưng hiếm khi thấy con trai tức giận đến vậy, ông ta cũng không mở miệng trách mắng, dù sao trong phòng này cũng không có người ngoài, không thể truyền ra được.

Sau một hồi im lặng, Ngụy Ngưng hỏi: "Ca ca không gặp được Thái tử sao?"

Ngụy Hằng: "Không có."

Ngụy Ngưng nhíu mày trầm tư, dáng vẻ hoàn toàn khác xa với dáng vẻ ngây thơ vô hại thường ngày: "Rốt cuộc Ngụy Niên có quan hệ gì với Thái tử, mà lại có thể khiến Tống Hoài phải đích thân đến đón người."

Đây là câu hỏi mà ai trong số họ cũng muốn biết, thế nhưng lúc này chẳng ai có thể đoán ra được câu trả lời.

Lại một lúc lâu sau, Kiều thị mới lạnh lùng lên tiếng: “Bất kể là quan hệ gì đi nữa, kế hoạch tuyệt đối không thể gián đoạn.”

Bọn họ đã vì việc này mà mưu tính hơn mười năm, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Ngụy Văn Hồng gật đầu: “Đương nhiên phải vậy.”

“Có điều, hiện giờ chúng ta vẫn chưa rõ mối quan hệ giữa nó và Thái tử ra sao, nên tạm thời gác lại thì vẫn sẽ chắc chắn hơn.”

Kiều thị vừa định lên tiếng, thì đã nghe Ngụy Ngưng nói: “Phụ thân nói đúng.”

Nghe vậy, mấy người còn lại đồng thời nhìn về phía nàng ta.

Khóe môi Ngụy Ngưng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Thái tử là nhân vật thế nào chứ, sao có thể để một nữ tử khuê các vừa nhàm chán vừa ngốc nghếch vào mắt được. Kể cả có là nhất thời hứng thú, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chán ghét mà thôi. Thay vì bây giờ mạo hiểm đắc tội với Thái tử, chi bằng chúng ta cứ chờ đợi.”

“Mười mấy năm còn qua được, sá gì chút thời gian này.”

Kiều thị mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Hồi lâu sau, Ngụy Văn Hồng mới đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy cứ làm thế trước đi. Ngưng nhi, con đi gặp hắn một chuyến để nói rõ tình hình, hoãn kế hoạch lại, tùy cơ hành sự.”

Ngụy Ngưng gật đầu: “Vâng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc