Áo Tơ Vàng

Chương 49: Biết cưỡi ngựa bắn cung

Trước Sau

break

Ngụy Niên khẽ cụp mắt xuống.

Niên nhi, hai tiếng thân mật mà trước đây nàng cầu còn không được, ấy vậy mà giờ đây nghe vào tai chỉ khiến nàng cảm thấy buồn nôn.

Có điều, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để vạch mặt nhau. Vì thế, nàng chỉ khẽ nghiêng người, vừa định nhún gối thì đã bị Tô Cấm vội vàng đỡ lấy.

Tô Cấm tỏ vẻ hoảng hốt, giọng nói có phần gấp gáp: “Cô nương không được, nô tỳ không dám nhận.”

Ngụy Niên sững người một lúc, sau đó liền nhận ra Tô Cấm đang chống lưng cho mình, bèn mỉm cười với nàng ấy đầy cảm kích.

Thái độ của Tô Cấm khiến sắc mặt của Ngụy gia đại biến.

Nàng gọi Ngụy Niên là "cô nương", trong khi lại tự xưng là "nô tỳ"... Điều này chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi.

Đông Cung muốn có Ngụy Niên.

Nụ cười trên mặt Kiều thị gần như sắp không giữ nổi nữa, mãi cho đến khi Ngụy Ngưng khẽ kéo tay áo, bà ta mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại được.

"Tô tỷ tỷ, sắp đến giờ cơm tối rồi, hay là tỷ ở lại dùng bữa tối được không ạ?" Ngụy Ngưng bước lên phía trước, thân mật khoác lấy cánh tay Ngụy Niên, đoạn tươi cười nói với Tô Cấm.

Nụ cười của nàng ta vừa trong sáng lại rạng rỡ, trông hệt như một tiểu cô nương được nuông chiều từ bé, chẳng rành sự đời. Đặc biệt, tiếng "Tô tỷ tỷ" cất lên lại càng ngọt ngào mềm mại, khiến người ta không nỡ lòng nào từ chối.

Tô Cấm cúi mắt liếc nhìn bàn tay Ngụy Ngưng đang khoác tay Ngụy Niên. Ngay lập tức, nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Ngụy Niên trong khoảnh khắc đó, thế là nàng ấy chỉ cười nhẹ một tiếng, nhưng ý cười lại chẳng hề chạm đến đáy mắt: “Không dám nhận một tiếng "tỷ tỷ" của Ngụy tam cô nương.”

Ngụy Ngưng hơi nghiêng đầu, vẫn giữ vẻ thân mật hỏi: “Vậy muội gọi là Tô Cấm cô nương được không ạ?”

Ngụy Niên cảm thấy có chút bực bội.

Ngụy Ngưng lúc nào cũng thế, bất kể bên cạnh nàng có xuất hiện ai đi chăng nữa, nàng ta cũng chỉ cần dăm ba câu là có thể nhanh chóng kết thân với người đó.

Vốn dĩ những bữa tiệc mà nàng tham dự đã không nhiều, hơn nữa lại toàn là tiệc nhỏ, chẳng thể gặp được quý nhân quyền cao chức trọng nào. Thế nhưng, dù là vậy, chỉ cần có Ngụy Ngưng ở đó, thì bất kể nàng có bắt chuyện với ai, nàng ta cũng đều chen vào.

Để rồi, những cô nương vốn định làm quen với nàng, cuối cùng lại trở thành bạn của Ngụy Ngưng.

Vậy mà khi ấy, nàng lại ngốc nghếch cho rằng Ngụy Ngưng chỉ đơn thuần là muốn bám lấy mình mà thôi.

Nụ cười bên môi Tô Cẩm hoàn toàn biến mất.

Nàng ấy lạnh lùng nhìn Ngụy Ngưng, cất lời: "Ta là nữ quan Đông Cung, thân có phẩm cấp. Trong khi đó, Ngụy tam cô nương lại không có. Theo quy củ, Ngụy tam cô nương không được phép gọi thẳng tên của ta."

Ngụy Niên ngước mắt nhìn Tô Cẩm. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tô Cẩm tỏ ra lạnh nhạt như vậy.

Sự bực dọc trong lòng tức thì tan biến, khóe môi Ngụy Niên bất giác cong lên thành một nụ cười. Bởi lẽ, Tô Cẩm là người đầu tiên lựa chọn đứng về phía nàng, thay vì Ngụy Ngưng.

Trái lại, nụ cười trên mặt Ngụy Ngưng lại nhạt đi. Nàng ta mím môi, vành mắt hoe đỏ, lay lay cánh tay Ngụy Niên: "Nhị tỷ tỷ."

Ngụy Niên chẳng cần nghĩ cũng biết, Ngụy Ngưng lại muốn nói mấy câu kiểu như, Tô cô nương không thích muội sao, có phải muội đã đắc tội gì với Tô cô nương không.

Dù biết rằng sẽ làm dấy lên nghi ngờ, nhưng lần này Ngụy Niên không còn dịu dàng dỗ dành và nói đỡ cho Ngụy Ngưng như mọi khi nữa.

Ngụy Niên nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu nhìn Ngụy Ngưng: "Tam muội muội sao lại khóc thế?"

"Tô cô nương nói rất đúng mà, tam muội muội quả thực không thể gọi thẳng tên húy của Tô cô nương. Ta nhớ tam muội muội cũng theo mẫu thân tham dự không ít yến tiệc trong cung rồi, lẽ nào đến giờ vẫn chưa biết quy củ hay sao?"

Ngụy Ngưng sững sờ nhìn Ngụy Niên, đáy mắt vừa kinh ngạc lại vừa hoang mang.

Thế nhưng, Ngụy Niên không nhìn nàng ta nữa, mà quay sang mỉm cười với Tô Cẩm: "Xin lỗi Tô cô nương, tiểu muội không hiểu quy củ nên đã mạo phạm đến người, mong cô nương rộng lòng bỏ qua."

Kiều thị tức đến mức mặt mày cũng biến sắc, đang định lên tiếng thì bị Ngụy Văn Hồng kéo lại.

Tô Cẩm khẽ gật đầu với nàng, cười đáp: "Không sao đâu, Ngụy tam cô nương tuổi còn nhỏ, có thể từ từ dạy bảo."

"Sau này cô nương cứ gọi ta là Tô Cẩm là được rồi."

Sự thiên vị rõ ràng này khiến nụ cười của Ngụy Ngưng cứng đờ trên môi. Nàng ta thầm nghiến răng, bàn tay đang níu lấy Ngụy Niên cũng vô thức siết chặt. Cánh tay Ngụy Niên vốn đã đau nhức vô cùng, bị nàng ta bóp mạnh như vậy liền không kìm được mà kêu lên một tiếng.

Ngụy Ngưng giật mình hoàn hồn, vội vàng quan tâm: "Nhị tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"

Chẳng đợi Ngụy Niên lên tiếng, Tô Cẩm đã bước nhanh tới, gạt tay Ngụy Ngưng ra rồi cau mày hỏi: "Có phải tay của cô nương bị thương lúc đi săn cùng Điện hạ hôm nay không?"

Chỉ vì câu nói này mà toàn thân Ngụy Ngưng cứng đờ, đến nỗi quên cả việc so đo sự khó chịu khi bị Tô Cẩm gạt tay ra.

Ngụy Niên biết cưỡi ngựa bắn cung từ khi nào chứ!

Kiều thị thì siết chặt chiếc khăn tay, đáy mắt u ám.

Còn Ngụy Văn Hồng vẫn cố gắng giữ được vẻ hòa nhã trên mặt, nhưng khóe môi giật giật đã khiến gương mặt ông ta có phần méo mó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc