Ngụy Niên có thói quen nghỉ trưa, mỗi ngày sau khi dùng bữa, đợi tiêu cơm một chút là sẽ đi nghỉ.
Đông Tẫn nhân lúc này thay thuốc cho nàng. Nàng ấy tháo miếng vải mỏng, kiểm tra vết thương xong thì vui mừng nói: “Cô nương, thuốc Thái tử ban quả thực rất tốt, mới có mấy ngày mà vết thương đã sắp lành hẳn rồi.”
Ngụy Niên nhìn từ xa qua gương đồng, thấp thoáng thấy trên cổ chỉ còn một vệt đỏ mờ, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Mấy ngày nay, Kiều thị cố cử lang trung đến xem vết thương cho nàng, nhưng đều bị nàng lấy cớ Thái tử đã ban thuốc mà từ chối. Khi vết thương chưa lành, lang trung chỉ cần nhìn qua là biết không phải do móng sói gây ra. May mà thuốc này đúng như lời Tô Cấm nói, là kim sang dược thượng hạng, không chỉ lành nhanh mà còn không để lại sẹo. Giờ chỉ còn một vết mờ, dù Kiều thị có muốn dò xét thế nào cũng không nhìn ra được gì nữa.
“Dùng thêm mấy ngày nữa là có thể hồi phục như cũ rồi.”
Đông Tẫn bôi thuốc xong, cẩn thận cất kỹ lọ thuốc, mỉm cười nói.
Khóe môi Ngụy Niên cũng khẽ nhếch lên: “Ừm.”
Là con gái, ai lại muốn trên người có sẹo chứ, huống chi là ở một nơi dễ thấy như vậy.
Ngụy Niên kéo chăn, đang định nằm xuống thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Sau một hồi nói chuyện khe khẽ, Thu Ảnh bước vào, đứng sau bình phong, cung kính gọi: “Cô nương.”
“Chuyện gì vậy?” Ngụy Niên thờ ơ hỏi.
Thu Ảnh từ sau lần trước vượt quá khuôn phép mà bị phạt, sợ lại làm mất lòng Ngụy Niên, không còn hy vọng thăng lên nhất đẳng nha hoàn, nên luôn rất cẩn trọng, thái độ cũng cung kính hơn trước: “Bẩm cô nương, Ngũ công tử xin gặp.”
Ngụy Niên thoáng sững người, rồi nói: “Mời Ngũ công tử đến thiên sảnh đợi một lát.”
“Vâng.” Thu Ảnh đáp.
Thu Ảnh ra khỏi phòng, Đông Tẫn vừa giúp Ngụy Niên thay y phục vừa thắc mắc: “Sao Ngũ công tử lại đến gặp cô nương vào giờ này nhỉ?”
Ngụy Niên không đáp, sắc mặt hơi trầm xuống.
Hai ngày trước, Ngụy Trình đã tìm cách điều Trần Lương đi, rồi đến chợ Tây chọn một người bố trí ở bên ngoài, theo dặn dò của nàng mà phóng đại tin đồn giữa nàng và Thái tử, sau đó lại để người đó theo dõi động tĩnh của Ngụy gia.
Ngụy Trình đến gặp nàng vào giờ này, phần lớn là Ngụy gia đã có động tĩnh gì đó.
Ngụy Niên rất nhanh đã thay y phục chỉnh tề rồi đến thiên sảnh. Ngụy Trình nhìn thấy nàng, trước tiên là hành lễ, sau đó mới đưa hộp thức ăn trong tay lên: “Mấy hôm trước Nhị tỷ có gửi điểm tâm cho di nương, di nương rất thích, nên hôm nay đã tự tay làm chút bánh hoa quế để tỏ lòng cảm ơn.”
“Lúc đệ đến không để ý giờ giấc, có phải đã làm phiền Nhị tỷ rồi không.”
Ngụy Niên liếc nhìn hộp thức ăn, ra hiệu cho Đông Tẫn nhận lấy, rồi cười nhẹ: “Không sao, phiền Ngũ đệ thay ta cảm ơn Ngô di nương.”
“Đúng lúc mấy hôm trước ta có được ít trà mới, Ngũ đệ có muốn thử không?”
Ngụy Trình hơi câu nệ đáp: “Vậy thì xin đa tạ Nhị tỷ.”
Ngụy Niên liếc nhìn Thu Ảnh, dặn dò: “Đi lấy trà mới đến đây.”
Thu Ảnh đương nhiên vâng lời.
Sau khi Thu Ảnh rời đi, Ngụy Trình nhìn sâu vào hộp thức ăn. Ngụy Niên hiểu ý: “Đông Tẫn, mang hộp thức ăn qua đây.”
Đông Tẫn nghe lời, đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn trước mặt Ngụy Niên. Khi mở ra thì thấy một mảnh giấy, nàng ấy thoáng giật mình nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, vờ như tùy ý đưa tay lấy bánh hoa quế, nhưng thực chất lại nhanh chóng mở tờ giấy bên trong ra, hơi nghiêng đi để Ngụy Niên nhìn rõ.
[Đại huynh đã đến biệt viện Hương Sơn.]
Ngụy Niên liếc nhanh qua, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngụy Trình: “Ngô di nương thật có lòng.”
Đông Tẫn lặng lẽ cất tờ giấy vào ống tay áo, rồi bưng bánh hoa quế bên trong ra.
"Nhị tỷ thích là tốt rồi." Ngụy Trình nói: "Di nương nói, bánh mới ra lò trong vòng một canh giờ là ngon nhất, nên đệ mới đến làm phiền nhị tỷ vào buổi trưa thế này."
Trong mắt Ngụy Niên lóe lên một tia lạnh lẽo.
Ngụy Hằng đã rời đi được một canh giờ, nếu đi nhanh một chút, hẳn đã gặp được Thái tử rồi.
Nàng cầm một miếng bánh hoa quế lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng tim đập lại vô cùng rối loạn.
Mấy ngày trước Ngụy Hằng đã nói muốn đi tạ ơn, nàng chỉ nghĩ hắn ta thăm dò mình, không ngờ hắn ta lại thật sự dám đến biệt viện Hương Sơn.
Hắn ta tạ ơn là giả, dò xét thái độ của Thái tử đối với nàng mới là thật. Nếu Thái tử điện hạ bên đó nói gì đó, thì tất cả những gì nàng làm gần đây đều uổng công cả!
Hàng mi dài của Ngụy Niên run lên rất nhanh, lông mày của Ngụy Trình cũng vì thế mà nhíu chặt lại.
Dù không biết vì sao nhị tỷ lại đề phòng huynh trưởng cùng mẹ ruột đến vậy, nhưng qua phản ứng của nhị tỷ lúc này, hắn có thể thấy việc trưởng huynh hôm nay đến biệt viện Hương Sơn, đối với nhị tỷ có hại chứ không có lợi.
Ngụy Niên nén xuống hoảng hốt, khẽ nhếch môi, nói với Ngụy Trình: "Mùi vị rất ngon."
Ngụy Trình lo lắng nhìn nàng.
Ngụy Niên khẽ lắc đầu với hắn một cách gần như không thể nhận ra. Đúng lúc này, Thu Ảnh bưng trà mới vào, Ngụy Niên bèn không nói gì thêm.
Hai nha hoàn lặng lẽ phối hợp pha trà. Ngụy Niên thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Ngụy Trình, khi thì hỏi chuyện học hành, khi thì hỏi han chuyện ăn mặc, sinh hoạt, không để lộ chút sơ hở nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã nửa canh giờ nữa trôi qua, sắc mặt Ngụy Niên ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Lẽ ra nàng nên khiến tin đồn lan ra quá đáng hơn một chút, như vậy lúc này có lẽ nàng đã gặp được Thái tử rồi. Nếu thuận lợi, đáng lẽ nàng đã cầu được Thái tử giúp đỡ.
Hôm nay nàng đã không bị động như thế này.
Nàng có thể tưởng tượng được, một khi Thái tử phủ nhận, Ngụy gia sẽ hành động. Đến lúc đó, nàng thân cô thế yếu, khó lòng phòng bị, rất có thể sẽ lại rơi vào tình cảnh khốn cùng như kiếp trước.