Thực ra chuyến đi dò xét hôm nay của Ngụy Hằng không có sai sót gì, chỉ là hắn ta không may mắn, vừa đúng lúc gặp Tống Hoài trở về.
Con người Tống Hoài này, giỏi nhất là lần theo manh mối, phân tích tỉ mỉ.
Chử Yến đứng dậy, mắt lim dim mặc cho Trường Phúc, Tô Cấm thay y phục cho hắn.
Sau khi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hắn uể oải nói: "Vào đi."
Tống Hoài đáp lời đi vào, cung kính hành lễ: "Điện hạ."
Chử Yến nhướng mí mắt: "Dù sao cũng là đích trưởng tử nhà Thị lang, ngươi cũng không nể mặt chút nào."
Tống Hoài: "..."
Thật là hiếm lạ, Điện hạ còn biết chuyện nể mặt người khác sao?
"Bên Hàn Lâm Viện thuộc hạ sẽ chào hỏi trước." Tống Hoài bình tĩnh nói: "Người là ra khỏi biệt viện rồi mới ngã."
Chử Yến lúc này mới mở mắt nhìn hắn: "Cô sẽ sợ Hàn Lâm Viện sao?"
Tống Hoài ngừng một chút: "...Vậy thuộc hạ bắt người về, đánh thêm một trận nữa nhé?"
Chử Yến: "..."
Hắn tức đến bật cười: "Sáng sớm ngươi chạy tới đây, chính là để chờ chọc tức Cô sao?"
"Thuộc hạ không dám." Tống Hoài cúi đầu: "Mấy vị đại nhân hôm nay thượng triều dâng tấu chương, chủ chiến."
Chử Yến nhướng mày, sau đó cúi đầu phủi phủi tay áo, ngồi xuống trước bàn.
Tô Cấm vừa cầm lược lên, liền thấy Chử Yến xua tay: "Đưa cho hắn."
Tô Cấm liếc nhìn Tống Hoài, người sau mặt không đổi sắc tiến lên nhận lấy cây lược, chải đầu cho Chử Yến.
"Kho bạc của bọn họ lại thiếu bạc rồi à?" Chử Yến thuận khí hơn một chút, lười biếng nói.
Tống Hoài: "Bọn họ dâng tấu mời Điện hạ lãnh binh."
Chử Yến: "...Hóa ra là muốn mưu hại tính mạng của Cô."
Ánh mắt Tống Hoài rơi trên mấy hàng mũ miện bày trên bàn: "Trong kinh thành hai ngày nay đã trà trộn vào hơn hai mươi mật thám."
"Ồ, nội ứng ngoại hợp, muốn lấy mạng Cô đây mà." Chử Yến chỉ vào một chiếc màu đen: "Dùng cái đó."
"Trung cung cũng nhúng tay vào, liên hợp với mấy vị lão thần mời Điện hạ xuất chinh." Tống Hoài cầm lấy chiếc mũ đen, nói.
Chử Yến im lặng một lát, lên án nói: "...Chuyện sáng nay, bây giờ ngươi mới bẩm báo."
"Lúc thuộc hạ đến, Điện hạ đã ngủ rồi."
Chử Diễn: "..."
"Nửa canh giờ trước nhận được tin, Trung thư lệnh và Tề đại nhân đã đè xuống rồi." Tống Hoài dường như không thấy sắc mặt âm u của Thái tử, tiếp tục nói: "Nhưng bọn họ chắc sẽ không từ bỏ."
Tống Hoài đội mũ xong, lùi về sau một bước, nói: "Biệt viện cần tăng thêm người."
Chử Yến đứng dậy, "xì" một tiếng, ngông cuồng nói: "Cô cứ đợi ở đây, xem ai làm gì được cô?"
Tống Hoài: "..."
Hắn im lặng hồi lâu rồi nói: "Điện hạ nhớ giữ lại một người sống."
Chử Yến quay đầu nhìn hắn: "Đến đây đều là tử sĩ, ngươi thẩm vấn ra được sao?"
Tống Hoài: "Thuộc hạ thử xem."
Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của Thái tử, Tống Hoài lại nói: "Hai ngày nay thuộc hạ học được vài phương pháp thẩm vấn mới."
Lần này đến lượt Chử Yến im lặng.
Hồi lâu sau, hắn nói: "Ngươi kiềm chế chút đi, trên bàn của Cô có đến quá nửa là tấu chương đàn hặc ngươi."
Tống Hoài suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "...Nếu Điện hạ xuống núi, bọn họ sẽ không đàn hặc thuộc hạ nữa."
Trường Phúc lạnh lùng liếc nhìn Tống Hoài.
Đúng vậy, sẽ không đàn hặc Tống đại nhân hắn nữa, mà chuyển sang đàn hặc Điện hạ!
Kẻ thiếp thân thị phụng như hắn cứ dăm bữa nửa tháng lại bị triệu đến trước ngự tiền ăn một trận quở trách.
"Chủ chiến đều là văn thần, thuộc hạ đã có một danh sách." Sau một lát im lặng, Tống Hoài nói: "Đều không mấy sạch sẽ."
Chử Yến nhìn hắn chăm chú: "Bao nhiêu người?"
"Mười lăm."
Chử Yến: "...Có hơi nhiều không?"
Tống Hoài: "Vậy thì giảm bớt đi, mỗi phe phái bắt một người đến Ngự Sử Đài một chuyến."
Trường Phúc đứng bên cạnh nghe mà ấn đường giật liên hồi.
Hắn có dự cảm, những ngày sắp tới sẽ không dễ chịu.
"Được." Chử Yến: "Đừng làm ầm ĩ quá, Cô đang tu phúc cho mẫu hậu, không muốn bị đàn hặc."
Nhắc tới cố Nguyên hậu, sắc mặt Tống Hoài trở nên nghiêm trọng hơn, hỏi: "Chỉ cần không có án mạng là được?"
"Được."
Chử Yến gật đầu.
Chuyện chính đã xong, Tống Hoài lại không rời đi, mà nói: "Về tin đồn mấy ngày trước, đến nay ngày càng lan rộng, đều nói Điện hạ vừa gặp đã yêu một nữ tử, không chỉ cứu người khỏi vuốt sói, còn tặng y phục, tự mình bôi thuốc, hộ tống nàng xuống núi, Điện hạ có biết chuyện này không?"
Chử Yến nhướng mày: "Đã đồn đến mức vừa gặp đã yêu rồi cơ à?"
Nàng thật sự ngoài dự liệu của hắn mà.
Tống Hoài: "Nữ tử này cả gan tày trời, có cần thuộc hạ đi xử lý không?"
Trường Phúc giật nảy mình, trừng mắt nhìn Tống Hoài.
Tống đại nhân quả nhiên không có trái tim!
Chử Yến trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nhìn sang Tô Cấm: "Ngươi là cô nương gia, ngươi nói xem nàng năm lần bảy lượt bôi nhọ thanh danh của Cô, là có ý đồ gì?"
Tô Cấm: "..."
Nàng ấy giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Điện hạ nghĩ thế nào?"
"Cô cảm thấy, là vì nàng vừa gặp đã yêu Cô, muốn dùng cách này để gây sự chú ý của Cô, để được gặp Cô." Chử Yến nghiêm túc nói: "Ngươi thấy sao?"
Tô Cấm: "... Nô tỳ cũng nghĩ vậy."
Khóe môi Trường Phúc giật giật: "..."
Chẳng lẽ không phải là lợi dụng sao? Đúng là một màn vừa gặp đã yêu hay thật.
"Nàng tốn nhiều công sức như vậy để gặp Cô, Cô sẽ đại phát từ bi thành toàn cho nàng." Chử Yến nhìn Tống Hoài: "Nếu ngươi đã tự đề cử, vậy ngươi đi một chuyến, bắt người lên đây cho Cô."
Tống Hoài mặt không biểu cảm nhìn Chử Yến.
Hắn thẩm vấn vô số người, giết vô số người, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, chuyện bắt cóc cô nương thế này thì chưa từng làm qua.
"Cô cho ngươi một canh giờ."
Tống Hoài hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Hay là đuổi theo đánh Ngụy Hằng một trận, nhân lúc đưa hắn ta về phủ rồi vào Ngụy gia bắt người ra?