Áo Tơ Vàng

Chương 32: Thiên vị

Trước Sau

break

Sau khi Lang Thập ẩn đi, Tống Hoài như thường lệ quay về phòng của mình, cũng chính là sương phòng sát vách phòng Thái tử, đợi Thái tử tỉnh lại.

Đợi như vậy, liền đến buổi chiều.

Nhưng trước đó, Tống Hoài lại ra ngoài gặp một người.

Một vị khách không mời mà đến.

Tống Hoài đứng dưới hành lang, nhìn vị công tử hào hoa phong nhã trong vườn hoa, nhíu mày.

Trưởng tử của Hộ bộ Thị lang, hắn tới làm gì.

Điện hạ lại gây chuyện ở Hàn Lâm Viện rồi sao?

Ngụy Hằng đương nhiên cũng nhận ra Tống Hoài.

Mọi người đều biết, người điên cuồng nhất kinh thành là Chử Yến của đông cung, mà kẻ tàn nhẫn nhất là tâm phúc của Thái tử, Thống lĩnh đông cung, Tống Hoài.

Thủ đoạn của hắn còn đáng sợ hơn cả Phụng Kinh Ngục, Đại Lý Tự và Hình Bộ.

Ở một mức độ nào đó mà nói, đây chính là nồi nào úp vung nấy!

Tống Hoài và Chử Yến, là tuyệt phối!

Đều khiến người ta nghe danh đã mất mật, tránh như rắn rết!

Hắn lại còn kiêm nhiệm chức Ngự sử Trung thừa, có quyền giám sát trăm quan, đừng nói là Ngụy Hằng, cho dù là Ngụy Văn Hồng tới, cũng phải cung cung kính kính với hắn.

Ngụy Hằng bưng một cái hộp dài, cung kính hành lễ: “Tống đại nhân.”

Tống Hoài liếc nhìn cái hộp trong tay Ngụy Hằng, giọng nói thờ ơ: “Chuyện gì.”

Hắn nhớ ra rồi, Kiếm... Lang Thập vừa mới nói cô nương bị Lang Thập Cửu nửa đêm mang đi là Ngụy gia Nhị cô nương, cũng chính là muội muội của Ngụy Hằng.

Tìm tới cửa tính sổ sao?

Ngụy Hằng cúi đầu, đưa chiếc hộp trong tay về phía trước một chút, nói: "Mấy ngày trước, xá muội gặp sói ở Hương Sơn, may nhờ Điện hạ ra tay cứu giúp mới giữ được tính mạng. Hạ quan hôm nay đặc biệt đến để tạ ơn."

Hóa ra là đến tạ ơn.

Tống Hoài nhìn Ngụy Hằng đầy ẩn ý.

Cả hai đều là muội muội ruột, cũng không biết vị huynh trưởng đến tạ ơn này đang thiên vị ai đây.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến hắn, Tống Hoài hơi cụp mắt, giơ tay gọi một thị nữ đến: "Nhận lấy, tiễn khách."

Ngụy Hằng nghe vậy không khỏi sững người.

Quyền lực của Tống Hoài ở đông cung còn lớn hơn hắn ta tưởng tượng.

"Tống đại nhân."

Ngụy Hằng thấy Tống Hoài sắp rời đi, vội gọi một tiếng.

Tống Hoài dừng bước, nghiêng người: "Còn chuyện gì nữa."

Sau khi Ngụy Hằng giao chiếc hộp dài cho thị nữ, vén trường bào quỳ xuống, giọng điệu nặng nề nói: "Tống đại nhân, hạ quan có điều thắc mắc, mạo muội hỏi một câu."

Tống Hoài không trả lời hắn ta, mà nhìn về phía cuối hành lang.

Điện hạ tỉnh rồi.

Hắn mất kiên nhẫn nói: "Nói đi."

Sau khi Ngụy Hằng do dự mấy lần, mới nói: "Gần đây trong kinh thành tin đồn nổi lên bốn phía, xá muội đã đến tuổi cập kê. Hạ quan không có ý trèo cao, chỉ là muốn mạo muội hỏi một chút ý của Điện hạ, để trong nhà tiện bề quyết định."

Tống Hoài sững người, hồi lâu sau hắn chậm rãi quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Ngụy Hằng.

Tống Hoài không lên tiếng, Ngụy Hằng liền quỳ trong vườn hoa cúi đầu chờ đợi, bầu không khí nhất thời trở nên có chút kỳ quái.

Không biết qua bao lâu, một tiếng cười trầm thấp không rõ ý tứ vang lên. Nụ cười của Tống Hoài không chạm đến đáy mắt, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt: "Trả lễ tạ ơn lại cho Ngụy tiểu đại nhân."

Thị nữ cúi người đáp lại, đưa chiếc hộp dài cho Ngụy Hằng.

Ngụy Hằng ngẩng đầu nhìn Tống Hoài không hiểu, người sau mặt không biểu cảm nói: "Cút."

Vẻ mặt ôn hòa của Ngụy Hằng xuất hiện vết rạn, gương mặt có thoáng chốc vặn vẹo.

"Tâm tư của Điện hạ, há lại cho hạng người các ngươi phỏng đoán!"

Tống Hoài nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi: "Nếu Ngụy tiểu đại nhân không đi, đánh ra ngoài."

Ngụy Hằng nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Hoài, tức đến ngón tay run rẩy.

Chẳng qua chỉ là một con chó nhà, cũng dám coi trời bằng vung như vậy!

Gió mạnh lướt qua, trước mắt Ngụy Hằng tối sầm, nhìn kỹ lại thì thấy trước mặt xuất hiện thêm một hắc y nhân không biết từ đâu ra.

Thấy đối phương sắp ra tay, Ngụy Hằng cắn răng đứng dậy, mang theo chiếc hộp dài ra khỏi vườn hoa. Sau khi bước ra khỏi biệt viện, chưa đi được mấy bước, Ngụy Hằng dường như đạp phải cái gì đó, chân trượt một cái ngã xuống, làm trán bị đập trầy cả da.

Tống Hoài đang đi trên hành lang nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Xem ra, hắn ta đã chọn người muội muội kia.

Một người là nạn nhân, một người là kẻ gây hại, mà hắn ta với tư cách là huynh trưởng, lại chọn người sau.

Không phải đầu óc úng nước rồi, thì chính là cá mè một lứa!

Đặc biệt đến hỏi ý Điện hạ?

Hừ, sợ là muốn nhận được câu trả lời phủ định từ chỗ Điện hạ mới là thật.

Cái đức hạnh của Hộ bộ Thị lang kia, nếu có thể trèo lên đông cung thì nằm mơ cũng phải cười tỉnh dậy. Nếu Ngụy gia thật sự muốn tác hợp, thì người đến tạ ơn không nên chỉ mang theo lễ vật, mà còn nên có Ngụy nhị cô nương đi cùng.

Trước sau liên kết lại, đáp án đã quá rõ ràng.

Ngụy gia không muốn để Điện hạ trở thành chỗ dựa cho Ngụy nhị cô nương.

Thảo nào nữ tử này bất chấp mạo hiểm chọc giận Điện hạ, cũng phải tạo ra những tin đồn đó.

Nhưng Tống Hoài đối xử với Ngụy Hằng như vậy, cũng không hẳn là bất bình thay cho Ngụy Niên, mà là, nàng lợi dụng Chử Yến mà vẫn có thể toàn thân rút lui, điều này nói lên điều gì?

Cho thấy Điện hạ không ghét nữ tử này, thậm chí còn dung túng.

Người mà Điện hạ thiên vị, hắn tự nhiên sẽ bảo vệ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc