Áo Tơ Vàng

Chương 35: Nàng phai đích thân tạ ơn

Trước Sau

break

Ngụy Niên không khỏi có chút chán nản.

Tuy nàng đã có đối sách, nhưng lại quá chậm, vẫn để cho bọn họ có cơ hội lợi dụng.

Kể từ lần trước từ biệt viện Hương Sơn trở về, nàng đã quyết tâm phải dựa vào Thái tử.

Hiện giờ nàng luôn bị Ngụy gia giám sát, người có thể giúp nàng lúc này chỉ có Thái tử. Hơn nữa, sau vài lần chạm trán, trong lòng nàng đã phần nào hiểu được tính tình của Thái tử điện hạ. Hắn tuy hung dữ dễ nổi nóng, nhưng thực chất không hề hiếu sát như lời đồn.

Ít nhất, hắn vẫn chưa từng ra tay tàn độc với nàng.

Nếu không, nhát kiếm đầu tiên của hắn đã lấy mạng nàng rồi. Sau này tốn bao công sức đưa nàng đến biệt viện Hương Sơn, ngay cả khi nàng hiểu lầm mà khinh bạc hắn, hắn cũng chỉ phạt nàng chép kinh một đêm rồi cho qua.

Còn Trường Phúc và Tô Cấm đều tỏ ra thương xót nàng.

Nàng không tự mãn đến mức cho rằng họ làm vậy vì thích mình. Việc họ đối xử khoan dung và tử tế với nàng chỉ cho thấy những người bên cạnh Thái tử điện hạ có tính tình lương thiện. Hơn nữa, việc họ dám giấu Thái tử để phạt nhẹ nàng cũng cho thấy Thái tử đối xử khoan dung với người bên cạnh.

Một Thái tử như vậy, dù có điên cuồng nóng nảy, cũng sẽ không coi mạng người như cỏ rác.

Vì vậy, nàng mới dám được đằng chân lân đằng đầu, cho người tung ra những tin đồn càng quá đáng hơn, chỉ mong chọc giận được hắn, để hắn lại bắt nàng đi một lần nữa.

Lần này, nàng nhất định sẽ nắm bắt cơ hội, cầu xin sự che chở của hắn.

Không phải nàng thật sự không sợ hắn, mà so với Ngụy gia một lòng muốn lấy mạng nàng, hắn chẳng khác nào Phật Tổ sống cả.

Ngay lúc Ngụy Niên đang thấp thỏm không yên, thì có người từ tiền viện đến.

Người đến là Lưu ma ma bên cạnh Kiều thị.

Tim Ngụy Niên "thịch" một tiếng, cả người căng cứng.

Lưu ma ma bước vào phòng, đầu tiên là nhìn Ngụy Niên với vẻ mặt kỳ quái, rồi mới qua loa hành lễ, nói: "Gia chủ mời nhị cô nương ra tiền viện."

Nhưng với Ngụy Niên, bà ta ít ra còn chiếu lệ qua loa, còn với Ngụy Trừng thì chỉ khẽ gật đầu, xem như đã hành lễ.

Ngụy Trừng đã sớm quen với điều này, đứng một bên cúi đầu rũ mắt, cố gắng hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình.

Ngụy Niên ổn định tâm thần, khẽ đáp một tiếng.

Sau khi nàng giọng điệu thản nhiên bảo Ngụy Trình về trước, mới theo Lưu ma ma đến tiền viện.

Trên đường đi, trong lòng nàng đã xẹt qua vô số ý nghĩ.

Nàng thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu thật sự đến bước đường cùng tệ hại nhất, nàng chỉ có thể đánh cược một phen, lập tức tìm cơ hội đến phủ Thịnh An Quận chúa, cho dù phủ Thịnh An Quận chúa không thể xác nhận thân phận mà nhận lại nàng ngay, họ cũng sẽ nghi ngờ, từ đó mà điều tra, nàng thế nào cũng có thể giữ được mạng sống.

So với mạng sống, chuyện báo thù gì đó đều có thể từ từ tính sau.

Đương nhiên, đây là hạ sách.

Dù sao thì trong tay nàng không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận, cũng không thể giải thích làm sao nàng biết được tất cả những điều này.

Rất nhanh, đã đến tiền viện.

Ngụy Niên nhanh chóng ngước mắt nhìn qua, thấy trong sân có một thanh niên mặt mày lạnh lùng đứng đó, Ngụy Văn Hồng cung kính đứng một bên, Ngụy Hằng... được gã sai vặt dìu, đang nôn ọe ở một bên khác, còn Ngụy Ngưng thì đang lo lắng chăm sóc.

Ngụy Niên kinh ngạc trong lòng.

Dường như có chút không giống với những gì nàng tưởng tượng.

Nàng đè nén tâm tư, bình tĩnh tiến lên, liền nghe Ngụy Văn Hồng nói: "Mau hành lễ với Tống đại nhân."

Ngụy Niên trong lòng cả kinh, Tống đại nhân?

Trong kinh thành không có nhiều vị đại nhân họ Tống, mà người có thể khiến Ngụy Văn Hồng cung kính như vậy, chỉ có một người.

Thống lĩnh Đông Cung, Ngự sử Trung thừa, Tống Hoài!

Lòng Ngụy Niên lạnh đi một nửa, chẳng lẽ nàng đã làm quá đáng, chọc giận Thái tử quá mức, nên hắn phái người này đến xử lý nàng?

"Bái kiến Tống đại nhân."

Tim Ngụy Niên đập thình thịch, nhưng vẫn giữ lễ tiết chu toàn mà hành lễ.

Tống Hoài gật đầu đáp lễ đơn giản, quay đầu nhìn Ngụy Hằng vẫn chưa hoàn hồn, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Thật xin lỗi, Điện hạ triệu kiến gấp, mà xe ngựa của ta bị hỏng, không đợi sửa kịp, nên đành phải đi nhờ xe của Ngụy tiểu đại nhân, làm phiền Ngụy tiểu đại nhân cùng ta xóc nảy suốt đường."

Miệng hắn nói xin lỗi, nhưng trên mặt không những không có chút áy náy nào, mà còn lạnh đến chết người, so với việc xin lỗi, lại càng giống như đến để tịch biên gia sản hơn.

Vậy mà Ngụy Văn Hồng còn phải chắp tay cười làm lành: "Tự nhiên không dám làm chậm trễ việc của Điện hạ, có thể cùng đi xe với Tống đại nhân, là vinh hạnh của khuyển tử."

Ông ta nói xong, tiếp tục hỏi: "Chỉ là không biết Điện hạ có chỉ ý gì?"

Kiều thị cố gắng kìm nén sự bất mãn, nụ cười trên mặt vô cùng cứng đờ.

Thân thể của văn nhân sao có thể so với võ phu! Quãng đường một canh giờ bị rút ngắn xuống còn nửa canh giờ, chuyện gì mà gấp đến thế!

Tống Hoài không thèm nhìn Kiều thị lấy một cái, sự tức giận của Kiều thị, căn bản không lọt vào mắt hắn.

Từ lúc đến Ngụy gia, hắn chỉ nhìn thẳng vào Ngụy Niên.

Không vì điều gì khác, chỉ vì nữ tử này dám quang minh chính đại khiêu khích Điện hạ, hắn đã nhìn nàng bằng con mắt khác rồi đấy.

"Điện hạ không hài lòng với việc tạ ơn của Ngụy tiểu đại nhân, mời Ngụy nhị cô nương đích thân lên Hương Sơn để đích thân tạ ơn."

Lời Tống Hoài vừa dứt, người nhà họ Ngụy đều có sắc mặt khác nhau.

Hơi thở mà Ngụy Niên nín chặt nơi cổ họng cuối cùng cũng ổn định lại, nàng nghiêm chỉnh hành lễ, ôn hòa nói: "Thần nữ tuân chỉ."

Tống Hoài thu hết vẻ mặt thả lỏng trong khoảnh khắc của Ngụy Niên vào mắt, nhướng mày.

Xem ra, nàng thật sự không sợ Điện hạ.

Thật là hiếm lạ.

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc