Ánh Trăng Sáng Của Chồng Tôi

Chương 3

Trước Sau

break

16
Trên đường về, Khương Trì quay ngoắt thay đổi vẻ ân cần thành bộ mặt kiêu ngạo.
Vừa vào đến nhà, sắc mặt Khương Trì lập tức biến đổi, “Ai nha, sao lại loạn như vậy, trong nhà chẳng lẽ bị trộm đột nhập ư?”
Tiếp đó kỹ thuật diễn bùng nổ chạy về phía cái bàn kia.
“Làm sao bây giờ? Trong này còn có giấy tờ quan trọng của công ty, hiện tại không thấy đâu nữa rồi.” Khương Trì ôm ngăn kéo trống không gào lên.
Kỹ thuật diễn xuất đỉnh như này mà không đi đóng phim thật là đáng tiếc mà, nhìn dáng vẻ nôn nóng này xem, đến tôi cũng sắp tin sái cổ.
“Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?” Tôi nhìn Khương Trì bằng vẻ mặt chân thành.
Khương Trì lại chần chờ, “Báo…… Báo cảnh sát? Chỉ mất chút giấy tờ thôi, không đủ điều kiện để lập án nhỉ?”
Bàn tính nhỏ đánh còn rất vang đấy, còn biết cả điều kiện lập án cơ.
Tôi lập tức ra hiệu cho mẹ tôi bằng một ánh mắt, mẹ tôi thu được tín hiệu lập tức bắt đầu biểu diễn.
“Ai nha, vòng tay vàng Đình Đình mua cho mẹ cũng mất rồi a, giá trị vài vạn đấy.” Mẹ tôi mới vừa nói xong, ba tôi cũng “Phát hiện” rượu Mao Đài ông ấy trân quý cũng không thấy đâu nữa.
Khương Trì luống cuống, số tiền này, đừng nói là lập án, còn đủ cả nhập án hình sự luôn rồi.
“Đừng lo lắng quá!” Tôi an ủi mà vỗ vỗ vai Khương Trì, “Trong nhà có camera theo dõi, chắc chắn có thể tìm được giấy tờ của anh.”
Dưới cái nhìn chăm chăm đầy hoảng sợ của Khương Trì, tôi lấy điện thoại báo công an.
“Alo, chào ngài, tôi muốn báo án, nơi này là đường ××× tiểu khu ×× tầng × số nhà ×, nhà tôi bị mất trộm……”

17.
“Cốc cốc cốc……”
Trong chốc lát, tiếng đập cửa dồn dập liền vang lên, xã khu chỗ tôi đã liên tục ba năm được bầu là xã khu hòa bình, phỏng chừng rất lâu không có vụ án mất trộm nào giá trị lớn như vậy.
Sau khi tôi báo xong những vật phẩm bị mất giá trị vượt qua 30 vạn, tôi thấy vị cảnh sát trẻ tuổi ánh mắt cũng tràn ngập tinh thần.
Nhiệt tình hỏi tôi trong nhà có camera theo dõi hay không.
Tất nhiên có nha.
Camera được lắp đặt ở đối diện cái bàn, dưới sự điều ra, qua video theo dõi, gương mặt Tô Văn mười phần rõ ràng.
“Trời ạ? Người này không phải là Tô Văn sao? Cậu ấy như thế nào…… Như thế nào sẽ……” tôi che lại ngực dáng vô cùng bất ngờ, kinh ngạc tiếc hận cùng với đau lòng thay phiên hiện ra trên mặt tôi. Tốt xấu cũng là vợ chồng, kỹ thuật diễn của chồng tốt, người làm vợ như tôi cũng không thể kém được.
“Đồng chí cảnh sát, chúng ta có thể huỷ bỏ vụ kiện này không? Đây là bạn tốt của tôi, tôi không muốn cô ấy ngồi tù.” Tôi hỏi.
“Tôi kiến nghị cô không cần làm như vậy, cô xem này ——” cảnh sát mặt nghiêm túc mà chỉ vào màn hình, hình ảnh tạm dừng có thể thấy một nhóm người có hình xăm trên tay.
“Này có thể là gây án theo nhóm, may mắn là trong thời gian gây án cô cùng người nhà không ở nhà, nếu không vào nhà trộm cướp bình thường có thể biến thành cướp bóc có chủ đích.”
“Cướp bóc ư!” Tôi ngã ngồi xuống ghế.
Án lớn như vậy, ghi chép đầy đủ là thiết yếu. Trong toàn bộ quá trình ghi chép, dáng vẻ Khương Trì thất thần hồn vía lên mây, hỏi cái gì đều chỉ gật đầu, thẳng cho đến khi cảnh sát dẫn Tô Văn đến.
“Tiểu Trì……” Tô Văn thấy Khương Trì nháy mắt nước mắt liền chảy xuống, một tiếng gọi kia xong liền khóc như mưa trông thật nhu nhược đáng thương.
Trà nghệ cỡ này chỉ dùng được với Khương Trì, đối với cảnh sát thì vô dụng.
Dưới tình huống chứng cứ vô cùng xác thực, Tô Văn tới chỉ kịp nói một câu nói đã bị "mời đi” lấy lời khai.

18.
“Đồng chí cảnh sát, vụ án này nhờ cậy cả vào các anh!” Tôi nói.
“Xin cô hãy yên tâm, giữ gìn an toàn cho xã khu là chức trách của chúng tôi, nếu vụ án có tiến triển chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
Khai báo mất hai tiếng đồng hồ, một nhà chúng tôi cuối cùng cũng rời khỏi cục cảnh sát.
Tôi chuẩn bị đưa bố mẹ đi ăn cơm, Khương Trì lại nháo lên.
“Đình Đình, anh muốn nói chuyện riêng với em.” Khương Trì nói.
Nhìn Khương Trì trưng ra cái vẻ mặt bảy phần quật cường bay phần ủy khuất, ai không biết còn tưởng tôi muốn bức ép chuyện gì hắn đấy.
Nháy mắt tôi không còn tâm trạng ăn uống nữa, lấy điện thoại ra đặt một khách sạn gần nhất để bố mẹ tôi ăn cơm nghỉ ngơi trước.
Chờ bố mẹ tôi đi rồi, tôi và Khương Trì tìm một bồn hoa không có người ngồi xuống.
“Chuyện gì, nói nhanh đi.” Chuyện đã đến bước này, tôi cũng lười cấp cho Khương Trì sắc mặt tốt.
“Em có thể viết cho Tô Văn một lá đơn thông cảm không, cô ấy cũng là có nỗi khổ riêng.” Lúc Khương Trì nói những lời này hắn không dám nhìn vào mắt tôi.
“Có nỗi khổ gì chứ? Là khổ nợ nần, hay là khổ vì cùng anh đồng sàng cộng chẩm?” Tôi hỏi lại.
“Em... Em đã sớm phát hiện, em là cố ý.” Khương Trì chỉ vào tôi, hai con ngươi trợn trừng lên y hệt như con cóc khủng khoảng.
“Ai nha, bị anh phát hiện rồi!” Tôi đưa tay che miệng ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Rầm.” Khương Trì quỳ xuống ôm lấy chân tôi, “Anh biết anh có lỗi với em, nhưng mà Tô Văn cô ấy vô tội, cầu xin em hãy cứu cô ấy, chỉ cần em đồng ý cứu cô ấy, anh đảm bảo vĩnh viễn sẽ không gặp cô ấy nữa.”
Lúc này đã là đêm khuya, ánh đèn thành phố chiếu rọi lên mặt Khương Trì, mang đến loại cảm giác không chân thật.
Nghe đoạn lời kịch não tàn cẩu huyết kinh điển này, tôi bỗng dưng ngộ ra, trong đoạn tình cảm này, nếu Tô Văn cầm kịch bản nữ chính tiểu bạch hoa nhẫn nhịn gặp nhiều trắc trở, vậy Khương Trì chính là lốp xe dự phòng thâm tình. Mà tôi, không có gì bất ngờ chính là vai ác khiến người người căm ghét.
“Được thôi.” Tôi xoa đầu chó của Khương Trì chậm rãi mỉm cười, “Chỉ cần cô ta có thể trả lại toàn bộ đồ đã lấy đi không thiếu một thứ gì.”
Nhận được câu trả lời của tôi, Khương Trì “vèo” một cái đứng dậy chạy về phía cục cảnh sát, chắc chắn hắn đang gấp gáp không chờ nổi muốn chia sẻ cho Tô Văn tin tức tốt này.
Tôi đương nhiên không phải tốt bụng mà tha cho bọn họ, sở dĩ làm như vậy, là bởi vì cánh tay trong video kia.
Lấy hiểu biết của tôi về Khương Trì, căn bản hắn không có khả năng để cho người thứ ba làm chuyện này, vậy nên chỉ có thể là Tô Văn gạt Khương Trì dẫn theo người khác.
Nếu tôi không đoán sai thì cánh tay đó chắc chắn là của kẻ đòi nợ.
Bạn thử đoán xem, những món trang sức đó còn ở trong tay Tô Văn không?
Lúc Khương Trì phát hiện Tô Văn không thể lấy ra những món trang sức đó sẽ như thế nào đây? Nhất định sẽ rất thú vị đây.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình cũng ác độc quá đi, vô cùng có thiên phú làm vai ác luôn ấy chứ.
Tôi thích vai ác, vai ác này khiến tôi vui sướng.
Ha ha.

19.
Rất nhanh, Khương Trì đã quay trở lại.
Không còn hưng phấn như vừa rồi, hiện tại hắn suy sút hệt như một con cún lưu lạc không hiểu sao bị đánh một trận.
“Đình Đình, anh...”
“Hoặc là trả lại đồ, hoặc là ngồi tù, cầu tình miễn bàn đi.” Tôi lạnh lùng cắt ngang hắn.
Khương Đình khó xử chần chừ, “Anh có thể bồi thường thay cho Tô Văn.”
“Anh bồi thường?” Tôi cười lạnh, “Anh định dùng tài sản chung của vợ chồng bồi thường à?”
“Vậy cô muốn thế nào?” Thấy tôi nói vậy, Khương Trì nóng nảy.
“Chúng ta ly hôn, anh người không rời đi!” Tôi lấy giấy thỏa thuận ly hôn từ trong ba lô đã sớm chuẩn bị ra, gằn từng chữ một mà nói.
Chuyện tới nước này, không phải ngại Khương Trì không ký tên. “9 giờ sáng mai, mang đầy đủ giấy tờ theo, chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính.” Tôi vẫy vẫy tay.
Tôi cũng không phải con ngu, chỉ một tờ giấy thỏa thuận ly hôn chả có ích lợi gì, ly hôn nhất thiết phải là cả hai bên cùng có mặt.
Muốn thư thông cảm sao, lấy chứng nhận ly hôn tới mà đổi.
… 
Ngày hôm sau có Khương Trì phối hợp, chúng tôi thuận lợi lấy được chứng nhận ly hôn.
Mới từ Cục Dân Chính ra, Khương Trì đã vội vã cầm thư thông cảm đi mất.
Không cần suy nghĩ, khẳng định hắn lại đi tìm Tô Văn báo tin tốt.
Nhìn bóng lưng Khương Trì đi xa, tôi không khỏi lắc đầu, khi hết yêu tình nhân trong mắt không còn là Tây Thi nữa, tôi mới phát hiện, người mà tôi yêu mười năm lại ngu xuẩn như vậy.
Cũng không nghĩ thử, tôi sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ như vậy.
Một giờ, hai giờ...
Tôi nhìn xem đồng hồ.

20.
“Ong ong ong...”
Chuông điện thoại vang lên, chuyển tiếp, loa điện thoại truyền đến tiếng mắng chửi của Khương Trì.
Tôi sinh sống cùng Khương Trì nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi bị số lượng từ ngữ của hắn làm cho khiếp sợ.
Tuy bị Khương Trì mắng chửi, nhưng tôi không hề cảm thấy tức giận.
Nếu tôi đoán không sai, vừa rồi cảnh sát đã từ chối thả Tô Văn.
Việc này đương nhiên không phải tôi cố tình nhằm vào, chỉ là do đôi uyên ương Khương Trì Tô Văn này ngu xuẩn quá mức.
Vào nhà người khác ăn trộm là hành vi phạm tội hình sự, cho dù tôi có chấp nhận thông cảm cho Tô Văn, nhiều nhất cô ta cũng chỉ có thể được miễn trừ trách nhiệm dân sự, đồng nghĩa với việc không phải bồi thường mà thôi.
Thả ra là chuyện không có khả năng, không có trách nhiệm dân sự thì vẫn còn có trách nhiệm hình sự, ngồi tù là chuyện dĩ nhiên.
“Tôi đã người không rời nhà rồi, như vậy còn chưa đủ hay sao?” Trong điện thoại Khương Trì khàn giọng hỏi.
“Đương nhiên không đủ.” Nói xong, tôi tắt máy.
Mười năm, không phải mười ngày, cũng không phải mười tháng.
Năm tháng tốt nhất của tôi đều lãng phí trên người của một người đàn ông không yêu tôi, chị em tốt nhiều năm của tôi lại coi tôi như công cụ để bồi thường.
Một kẻ người không dời nhà, một kẻ ngồi tù thì sao, còn chưa đủ đâu.
Tính tốt thời gian, tôi xuất phát đi “thăm” Tô Văn.
Cách song sắt, khuôn mặt Tô Văn có chút mệt mỏi, tóc mái từng sợi một dán bết vào mặt.
“Cậu hiện tại cảm thấy vừa lòng lắm phải không?”
Khác với Khương Trì, Tô Văn trông hơi suy sút đi.
Nhưng trạng thái cũng không khá lắm, kế hoạch tiếp theo của tôi còn cần cô ta phối hợp nữa.
“Đừng lo lắng, tôi không đến để xem cậu mất mặt.” Tôi nói, “Tôi tới để cứu cậu ra ngoài.”
“Cậu lại có lòng tốt vậy à?” Tô Văn trào phúng nhìn tôi.
“..." Tôi đến gần tai cô ta nhẹ nhàng nói một câu.
Hai mắt Tô Văn đầu tiên là sáng ngời, sau đó hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Suỵt!” Tôi dựng ngón trỏ lên.
Hai tháng sau, Khương Trì bị phán t ù ba năm, Tô Văn bị phán hai năm nhưng được hoãn lại ba năm, mà tôi ngồi ở phía dưới nhìn hết một màn này.
Tuyên án kết thúc, trên mặt Tô Văn lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn, Khương Trì vẫn ngẩng cao đầu, bị dẫn đi còn quay lại nói: “Cô không hiểu gì tình yêu hết.”
“Thật đáng thương...” Tôi nhìn hắn cười cười.
Tôi đã gấp không chịu nổi để mà phá hủy cái hắn gọi là tình yêu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc