Ánh Trăng Sáng Của Chồng Tôi

Chương 4

Trước Sau

break

21.
Bí mật tựa như rượu quý, phải cần một thời gian mới có thể trở nên tinh khiết, thơm ngon.
Sau khi Khương Trì ngồi t ù được bảy tháng, tôi thu thập được thứ mình muốn.l
Nhìn xấp ảnh chụp trong tay, tôi trả cho thám tử tư một khoản thù lao phong phú.
Hiện tại.
Là thời điểm thích hợp để mời đương sự nhấm nháp ly rượu quý này.
Dưới sự trợ giúp của luật sư, tôi đến thăm hỏi Khương Trì.
Cách song sắt, Khương Trì gầy ốm, nhưng nhìn qua tinh thần cũng không tệ. Đôi mắt to lồi dữ đến dọa người, giống như một loại chó nào đó trong phóng sự Châu Phi.
Nếu không phải cách song sắt, tôi thực sự lo lắng hắn sẽ vồ đến cắn tôi.
“Chúc mừng, đứa trẻ Tô Văn sinh là con trai.” Tôi nhìn hắn cười, đưa ra một tấm ảnh.
Khương Trì cầm tấm ảnh si mê ngắm nhìn.
Lí do vì sao Khương Trì đầu thú mà còn bị phán nặng như vậy, là vì hắn đem tất cả mọi tội đều ôm vào người mình.
Nhưng bất kể Khương Trì nguyện ý gánh tội thay Tô Văn đến mức nào, có video giám sát ở đó, Tô Văn vẫn phải ngồi t ù. Ở giữa chỉ khác nhau thời gian ngồi tù ngắn hay dài thôi, cũng không có thay đổi gì.
Lời mà tôi nhắc nhở Tô Văn, tội không nghiêm trọng, thai phụ có thể xin hoãn thi hành án.
Vì sao mà tôi phải đợi lâu như vậy mới cho bọn họ cơ hội trộm đồ chứ? Đúng, là đang đợi đứa nhỏ này.
Thời điểm thám tử tư báo cho tôi Tô Văn mang thai là cùng ngày Khương Trì đáp ứng đi suối nước nóng cùng bố mẹ tôi.
Tô Văn không phải thủ phạm chính, còn có thư thông cảm của tôi, hơn nữa còn là phụ nữ mang thai, được hoãn thi hành án là thuận lý thành chương.
“Anh đoán xem, vì sao mà tôi lại muốn giúp Tô Văn?”
“Vì lương thiện sao?”
Tôi chắc vẻ mặt tôi dọa người lắm, luật sư ở sau còn xê dịch người tránh đi.

22.
“Cô muốn làm gì Tô Văn với con của tôi? Muốn gì cứ nhằm vào tôi, đừng tổn thương họ.”
Khương Trì phỏng chừng đã quen tôi làm gì cũng thường xuyên có dự phòng, tuy rằng không biết nơi nào có vấn đề.
“Tôi sao có thể tổn thương bọn họ chứ, nghe nói anh viết thư gửi cho cha mẹ ở dưới quê, bảo họ tới chăm sóc cho Tô Văn à. Cảm động quá đi mất, hai ta kết hôn nhiều năm như vậy, tôi còn chưa được bố mẹ chăm sóc bao giờ đâu.” Tôi giống như tiếc nuối mà thở dài. “Mẹ tôi tới là muốn chăm sóc cháu, ai ngờ kết hôn với anh mười năm không chửa không đẻ gì được, tôi đã không muốn làm anh thất vọng.”
Đừng nói, Khương Trì còn tỏ ra rất hợp tình đúng lý.
“Anh còn nhớ cái lần chúng ta đi bệnh viện tìm chuyên gia không?”
Đó là năm thứ ba chúng tôi kết hôn, bởi vì vẫn chưa có con, mẹ tôi đã lôi kéo người quen giúp chúng tôi lấy số hẹn chuyên gia.
Kết quả kiểm tra bị tôi giấu đi, vì không muốn làm tổn thương đến lòng tự trọng của Khương Trì.
Lúc này, giấy báo cáo kết quả kiểm tra được đặt ở trước mặt Khương Trì.
“Không thể có con, sao lại thế này... Vậy, đứa trẻ...” Mặt Khương Trì đầu tiên là đỏ, sau đó chuyển trắng, rồi lại nghẹn thành màu tím.
“Cô lừa tôi phải không, cô lừa tôi phải không...”
Khương Trì khẩn cầu nhìn tôi, hắn nhất định tưởng rằng sẽ nhận được đáp án phủ định từ tôi.
Tôi thương hại mà nhìn người đàn ông đang điên cuồng này, do dự một lát rồi đưa ra tấm ảnh cuối cùng.
Trong ảnh, vẻ mặt Tô Văn thẹn thùng nằm trong lòng ngực một người đàn ông, dù cho người đàn ông này không rõ mặt, nhưng cánh tay có hình xăm đang vắt bên hông Tô Văn kia, tôi biết Khương Trì chắc chắn sẽ nhận ra.
Bởi vì hắn từng phí nửa trang nhật ký để phun tào người đàn ông đó cơ mà.
Khương Trì hoàn toàn điên rồi.
Lúc tôi rời đi, còn nghe thấy tiếng kêu gào sau lưng, bất quá, chẳng gào được bao lâu đã bị cảnh ngục ngăn lại.
Khương Trì nhất định rất muốn tìm Tô Văn để hỏi cho rõ ràng nhỉ? Giống như lúc tôi biết hắn ngoại tình. Đáng tiếc, Tô Văn sẽ không tới gặp hắn.

23.
Bóc lịch chưa phải là hình phạt cuối cùng, tôi sẽ không cho phép Khương Trì ôm ấp hi vọng về tình yêu mà vượt qua năm năm này.
Hắn nhất định phải vừa đau khổ vừa hối hận mà trải qua cuộc sống ngục t ù này.
Chỉnh xong Khương Trì, tôi cũng không tính buông tha cho Tô Văn.
Tôi nói với Khương Trì sẽ không làm hại Tô Văn, nhưng tôi đâu nói người khác sẽ không làm cô ta đâu.
Khương Trì gửi tin nhờ cha mẹ chăm sóc Tô Văn, thư truyền đi không lâu, tôi cũng gửi đi một phong thư.
Nội dung thư chắc không cần tôi nói kĩ càng nữa.
Đúng vào ngày tôi đến thăm Khương Trì hôm nay, mẹ của Khương Trì, người mà tôi gọi điện hỏi thăm mỗi dịp lễ tết, bà mẹ chồng âm dương quái khí gọi tôi là gà mái không biết đẻ trứng.
Mà phải nói, mẹ chồng trước này của tôi sức chiến đấu thật kinh người.
Thám tử tư gửi cho tôi một đoạn video, Tô Văn bị bà ta lột sạch quần áo kéo xềnh xệch xuống dưới lầu, trên mặt hằn toàn dấu tay.
Tất nhiên, Tô Văn cũng không phải tiểu bạch hoa chân chính, tuy vừa mới sinh đứa nhỏ cơ thể còn yếu, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, răng còn rất tốt, đánh không lại liền cắn.
Một già một trẻ đánh nhau phải gọi là một tiết mục vô cùng xuất sắc.
Tuy rằng đám đông phần lớn người đều đứng xem náo nhiệt, nhưng mắt thấy hai người bọn họ càng đánh càng hăng, vẫn có người tốt bụng gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã đến bế hai người này đi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, mẹ chồng trước của tôi sẽ bị tạm giam mấy ngày, cũng không phải là chuyện lớn gì. Tô Văn thì khác, trong thời gian hoãn thi hành án lại ẩu đả trước mặt mọi người, tính chất vô cùng nghiêm trọng, hình phạt kia phỏng chừng sẽ không thể được hoãn nữa, khả năng phải trực tiếp quay về phục hình.
Còn kẻ đòi nợ kia sao, sau đó sẽ có “người dân nhiệt tình” tố cáo hắn.
Nếu có duyên, nói không chừng còn gặp được Khương Trì ở trong t ù đấy.
Đến lúc đó giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đây nhỉ?
Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Nghe nói sau đó đứa trẻ kia được một đôi vợ chồng trung niên không con nhận nuôi.
Vậy cũng tốt, có thể bắt đầu lại một cuộc sống thanh thanh bạch bạch.
Dù sao, đứa trẻ cũng không có lỗi.

[Hoàn]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc