Anh Trai, Em Muốn Múa Ở Thế Vận Hội

Chương 9: Lời nói không đúng sự thật

Trước Sau

break

Mâu thuẫn giữa Thẩm Sơ Tuyết và Hoàng Tĩnh Mỹ, nếu truy xét đến cùng, thì thật ra đã bắt đầu từ ngày đầu tiên họ bước vào trường thể thao thiếu niên rồi.

Lúc đó hai cô bé sáu tuổi cùng được đưa vào đội thể dục nghệ thuật của trường thể thao thiếu niên trong cùng một ngày. Huấn luyện viên phải chọn ra một người để luyện tập hạng mục tập thể, người còn lại sẽ được đào tạo toàn năng cá nhân từ nhỏ, đứng trước hai cô bé xinh xắn này, huấn luyện viên hơi lúng túng.

Theo lý mà nói thì nên để Thẩm Sơ Tuyết tập luyện cá nhân, bởi vì trước đó cô đã học múa ba lê được ba năm, có nền tảng, điều kiện thế này thì ở trường thể thao thiếu niên cũng vô cùng nổi bậc. Nhưng đã là con người thì thường hay thiên vị, so với Thẩm Sơ Tuyết, người luôn được gia đình cho ăn mặc giống như một công chúa nhỏ, nụ cười tỏa nắng, sáng láng, thì Hoàng Tĩnh Mỹ với trang phục cũ nát, sợ hãi khóc thút thít bên cạnh lại càng khiến cho vị huấn luyện viên nọ đồng cảm hơn.

Vì thế Thẩm Sơ Tuyết được sắp xếp luyện tập hạng mục tập thể cùng với bốn cô bé khác.

Huấn luyện viên đã nói với cô rằng: "Tính cách của em khá tươi sáng, rất dễ hoà đồng với những thành viên khác trong đội. Đây là hạng mục tập thể, điều quan trọng nhất là tinh thần hợp tác của đội nhóm, cô tin rằng em sẽ làm tốt."

Thẩm Sơ Tuyết sáu tuổi mặc váy công chúa, tóc được mẹ buộc thành búi tỉ mỉ, điểm vài chiếc kẹp tóc anh đào.

Ở trường ba lê, cô từng thấy các chị lớn nhảy múa với dải ruy băng, nên nằng nặc đòi sang đây học thể dục nghệ thuật, bây giờ cuối cùng cũng đã đến được đây, cô rất vui khi nghe thấy huấn luận viên tin tưởng mình như vậy, tự hào mà ưỡn ngực nhỏ lên, nói với chất giọng trong trẻo vang đội: "Cô ơi, em biết rồi!"

Quả nhiên cô không làm cho huấn luyện viên thất vọng, chưa đầy một ngày thì đã quen thân với mọi người, còn thể hiện tinh thần hợp tác tập thể, phối hợp rất nhịp nhàng.

Việc bố trí cho hai cô bé cứ như vậy được quyết định.

Thẩm Sơ Tuyết luyện với gậy thể dục một hồi lâu, Triệu Hân Di cơm nước xong trở về liền thấy cô đang luyện tập một mình.

"Xem như là có tiến bộ rồi." Triệu Hân Di vừa cầm cốc giữ nhiệt uống nước, vừa tiện tại chỉ bảo cô vài chỗ.

Sau khi Thẩm Sơ Tuyết tập lại một lần theo hướng dẫn, Triệu Hân Di dừng lại trước mặt thiếu nữ nói: "Thật ra, cô cũng khá lo lắng là em sẽ bước vào ngành giải trí đấy, cuối cùng em cũng không làm cho cô thất vọng."

Thẩm Sơ Tuyết kinh ngạc mở to đôi mắt: "Huấn luyện viên, sao cô lại biết?"

"Đội viên ở nơi này có chuyện gì mà cô không biết chứ?" Triệu Hân Di mỉm cười một cái, khoé mắt ẩn hiện vài nếp nhăn mờ mờ, khiến cô ấy trông hiền lành hơn nhiều: "Đạo diễn đó hỏi thăm qua kênh thể thao, không nhờ vào bọn cô thì ông ta có thể tìm đến nhà em sao?"

Thẩm Sơ Tuyết cười với vẻ ngượng ngùng, cô thật sự không biết rằng thì ra huấn luyện viên chuyện gì cũng biết.

Kiếp trước, khi rời khỏi đây, cô còn chưa thân thiết với huấn luyện viên Triệu, người ta chỉ nói với cô một câu: "Nơi này, nếu em muốn rời đi thì chỉ là một bước, nhưng nếu muốn trở lại thì cả đời này không thể. Em nghĩ kỹ chưa?"

Lúc đó Thẩm Sơ Tuyết tự cho rằng mình đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cũng trả lời như thế, nhưng giờ đây cô lại hỏi: "Cô cũng biết chuyện, sao không thử nói chuyện, khuyên nhủ em, giữ em lại?"

"Mấy đứa đều là hạt giống của Thế Vận Hội, nếu ngay cả chút cám dỗ ấy mà cũng không thể từ chối được, vậy về sau gặp nhiều khó khăn hơn thì phải khắc phục như thế nào?" câu hỏi này Triệu Hân Di cũng không cần câu trả lời, "Bây giờ chỉ có một đạo diễn đến thôi, nếu sau này thật sự tham gia Thế Vận Hội, được phát sóng trên TV, thì không biết sẽ có bao nhiêu người đến tìm em, cám dỗ cũng rất nhiều."

"Cô nghĩ em có cơ hội tham gia Thế Vận Hội sao?"

"Sao lại không có cơ hội chứ, trông em không phải rất tự tin sao?" Triệu Hân Di trêu đùa, thấy cô nôn nóng, cô ấy mới nghiêm túc trả lời: "Nếu cô không đánh giá cao em thì vì sao ngay từ ngày đầu tiên em đến đây, cô đã để em ra luyện tập toàn năng cá nhân chứ?"

Thẩm Sơ Tuyết bĩu môi, vô cùng tự nhiên nhắc đến một chuyện: "Thế sao cô còn ưu ái riêng cho Hoàng Tĩnh Mỹ?"

"Cái gì?" Triệu Hân Di ngẩn người: "Ưu ái riêng gì?"

"Là khi chúng em giải tán, cô vẫn giữ cô ta lại tập thêm một mình. Huấn luyện viên, em và cô ta đều là toàn năng cá nhân, nếu cô muốn dạy bảo thêm thì phải để em tập cùng luôn đi."

Triệu Hân Di lại nói: "Làm gì có chuyện đó, các em giải tán là cô rời đi luôn, nếu muốn tập thêm thì phải là cả đội cùng tập thêm, đều cùng nhau tham gia tuyển chọn, sao lại có chuyện chỉ tập thêm riêng cho một người được."

Thẩm Sơ Tuyết nghe vậy khẽ nhíu mày.

Thế mà lại không có sao? Lẽ nào Hoàng Tĩnh Mỹ đang gạt cô?

Từ nhỏ Hoàng Tĩnh Mỹ đã thích nói với cô rằng, huấn luyện viên nào hay khen cô ta, rồi bí mật tặng thưởng cho cô ta, rồi chỉ có hạng mục cá nhân mới có thể nổi bậc được, còn hạng mục tập thể thì chẳng ai nhìn rõ ai...

Khi ấy, nếu như nói không buồn thì chính là nói dối.

Ở trường ba lê, cô chưa bao giờ bị ai vượt mặt, nhưng khi chuyển sang học thể dục nghệ thuật, mặc dù có những hạn chế, nhưng tổng thành tích luôn ngang bằng với Hoàng Tĩnh Mỹ, cô đã từng giành giải nhất ở cuộc thi dành cho thanh thiếu niên, thế nhưng dường như người được huấn luyện viên đánh giá cao thì vĩnh viễn chỉ có Hoàng Tĩnh Mỹ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhận được thưởng riêng nào từ huấn luyện viên cả.

Sau này bước chân vào ngành giải trí, thấy nhiều chuyện lục đục giữa các ngôi sao nhỏ với nhau, cô mới nhận ra rằng, Hoàng Tĩnh Mỹ cố ý khoe khoang những thứ này để đánh gục sự tự tin của cô. Hóa ra, đến cả những chuyện mà Hoàng Tĩnh Mỹ đã dùng để chèn ép cô cũng chưa chắc đã là thật sao?

"Thật sự không có chuyện đó sao?"

"Đương nhiên là không rồi, các em đều do cô dạy dỗ, sau này dù là ai thành công thì cô cũng đều cảm thấy tự hào, nếu có huấn luyện thêm thì phải cùng nhau huấn luyện chứ." Triệu Hân Di nói một cách chắc chắn.

Thẩm Sơ Tuyết tin rồi, quả thật rất có lý.

Cô không biết các huấn luyện viên khác có đối xử đặc biệt với Hoàng Tĩnh Mỹ hay không, nhưng xem ra huấn luyện viên Triệu chắc chắn không phải là loại người sẽ làm như vậy. Hơn nữa cô ấy chỉ mới đến vài ngày, không đến mức người nào gặp Hoàng Tĩnh Mỹ cũng đều đối xử đặc biệt tốt với cô ta được.

"Em đừng suy nghĩ nhiều quá, cô đã xem thành tích của em từ khi em còn học ở trường thể thao thiếu niên rồi, bài tập múa lụa và bài tập với bóng của em đều vượt trội, bài tập lắc vòng cũng không tệ, chỉ có bài tập với gậy là kém hơn. Hơn nữa em còn có lợi thế hơn so với người khác, từ nhỏ đã học ba lê, có cảm giác nghệ thuật và độ mềm dẻo, nhẹ nhàng mà những người khác không bì kịp." Triệu Hân Di an ủi: "Chỉ cần em bước từng bước một thật vững vàng, thì vẫn rất có hi vọng."

"Cảm ơn huấn luyện viên, em sẽ cố gắng!"

Nếu đã biết Hoàng Tĩnh Mỹ không nói thật, thì trong lòng cô cũng đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô cảm thấy mình có thể tự tin hơn một chút, dù sao Hoàng Tĩnh Mỹ cũng không đủ tự tin đến mức phải dùng đến thủ đoạn kém cỏi để tấn công cô.

"Ừ, trước giờ cô chưa bao giờ ưu ái ai cả, nhưng mà hôm nay cô sẽ trình diễn kỹ năng cho em xem nhé." Triệu Hân Di nói

Thẩm Sơ Tuyết lập tức biểu lộ vui mừng, trước khi huấn luyện viên Triệu giải nghệ thì cô ấy cũng là vận động viên cấp quốc gia, ngày hôm nay có thể nhìn cô ấy biểu diễn quả thật là may mắn.

Triệu Hân Di đặt cốc giữ nhiệt xuống, cầm lấy hai cây gậy từ tay cô: "Em không thích bài thể dục với gậy, chẳng phải vì cảm thấy nó không đủ tính nghệ thuật, không đủ mạnh mẽ, nhìn qua có vẻ không đủ thanh thoát sao?" Nhìn thấy Thẩm Sơ Tuyết gật đầu, cô ấy mới nói: "Vậy thì em xem kĩ đây."

Hai chiếc gậy nhỏ bình thường trông vô cùng khô khan, nằm trong tay Triệu Hân Di lại trở nên mềm mại, linh hoạt. Thẩm Sơ Tuyết thấy cô ấy chơi gậy bằng một tay, trông như diễn xiếc, khiến người ta không kịp nhìn, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra nó là tổ hợp các động tác..

Chuỗi động tác này của Triệu Hân Di, nhìn thì nhiều, nhưng thật ra tổng cộng cũng chưa đến mười giây, cô ấy làm qua một lượt rồi trả lại gậy cho Thẩm Sơ Tuyết: "Thế nào?"

"Cái này rất thú vị, em thử xem."

Triệu Hân Di thấy cô có hứng thú, thì hết sức vui mừng, mỉm cười gật đầu, đứng bên cạnh nhìn cô luyện tập. Mãi cho đến khi các thành viên khác trong đội lục tục trở về, thì cô ấy mới cầm lại cốc giữ nhiệt lên, đợi   thời gian tập luyện bắt đầu.

Tối hôm đó, Tô Trí đến đón Thẩm Sơ Tuyết về nhà.

Mùa hè phương Nam vào ban ngày thì oi bức, ẩm ướt, chẳng dễ chịu gì, nhưng buổi tối thì nhiệt độ giảm nhẹ đôi chút, gió thổi nhẹ nhàng, mang theo hơi ấm của ánh mặt trời vẫn chưa hoàn toàn rút đi.

Bọn họ cùng nhau đi bộ về nhà, dường như không có gì thay đổi so với trước đây.

Tiệm mì Thẩm Ký đã bắt đầu mở bán bữa khuya vào mùa hè, từ tám, chín giờ, đã có không ít người đến ăn khuya. Ban ngày Thẩm Sơ Tuyết còn cảm thấy khó tin về chuyện Tô Trí làm công cho nhà mình, đến lúc này thì cô lại nhận ra điều này rất có lợi.

Với tư cách là con gái ruột của ông chủ, cô đứng trong tiệm một cách hợp pháp, lén lút ngắm nhìn Tô Trí bận rộn trong nhà bếp thì cũng không có gì là sai.

Cô xách một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi vào khoảng trống sau tủ đông, trong tay vẫn đang thử luyện chiêu thức đặc biệt mà huấn luyện viên đã dạy cô vào buổi trưa, lúc mệt mỏi thì ngẩng đầu, nhìn vào nhà bếp một chút.

Thiếu niên cố gắng thu lại khí chất lạnh lùng, cao ngạo, để hòa mình vào gian phòng bình thường của tiệm mì nhỏ, hòa vào căn bếp chật hẹp. Anh học cách gọt vỏ dưa chuột, xắt sợi, tóc mái hơi rủ xuống, nghiêm túc đến mê người.

Thẩm Sơ Tuyết mỉm cười, quyết định trước khi đi Đế Đô, mỗi khi trời tối, cô đều sẽ luyện bài tập với gậy và học thuộc bài ở đây.

Trước đây, Tô Trí luôn ở bên cạnh cô, hiện tại đến lượt cô ở bên cạnh Tô Trí vậy.

Trước khi lên đường đi Đế Đô tham gia buổi tuyển chọn, đội đã cho các cô nghỉ một ngày.

Thẩm Sơ Tuyết đã hẹn trước với nhóm Cao Lộ Chi đi dạo phố vào ngày hôm nay, lúc ra khỏi cửa, cô rụt rè, hỏi xin mẹ tiền tiêu vặt.

"Đều tại mẹ dạo này bận quá, lâu rồi chưa cho con tiền tiêu vặt.” Bình thường Lục Mẫn sẽ chủ động cho con gái tiền, số tiền khác nhiều chứ không hề ít, lần này đưa tới năm trăm "Thấy cái gì thích thì cứ mua."

Thẩm Sơ Tuyết ôm lấy mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ có thể cho con thêm vài trăm nữa được không?"

Lục Mẫn có chút bất ngờ. Con gái rất ít khi xin nhiều tiền như vậy, hơn nữa đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi thì năm trăm quả thật không ít.

"Con muốn mua gì?"

Thẩm Sơ Tuyết hơi ngượng ngùng khi nói ra, nhưng ai bảo bây giờ mình vẫn còn chưa có tiền chứ. Hơn nữa, suy nghĩ của cô có lẽ ba mẹ đã sớm đoán được, nên cô đành cố nén sự ngại ngùng trong lòng mà nói thật: "Con muốn tặng cho anh Trí Trí một chiếc điện thoại."

Mười năm sau, học sinh tiểu học đều có điện thoại di động, không lo không liên lạc được ai, nhưng bây giờ, Tô Trí đã lên cấp hai mà vẫn chưa có điện thoại di động.

Cô sợ bản thân vừa đi Đế Đô, thì về sau sẽ mất liên lạc với Tô Trí, nên muốn tặng cho anh một chiếc điện thoại di động, nhớ kỹ số điện thoại của anh, như vậy thì anh sẽ không chạy thoát được.

Lục Mẫn không hỏi gì thêm, cầm một xấp tiền, đặt vào tay cô: "Mua cái nào tốt một chút, mang về để bố con tặng cậu ấy, cứ nói là phúc lợi của nhân viên."

Thẩm Sơ Tuyết vui vẻ gật đầu liên tục, mẹ còn đưa cho cô thêm một xấp tiền: "Con cũng mua một cái đi, lần này đi Đế Đô chẳng chịu để cho bố mẹ đi theo, có điện thoại thì dễ liên lạc."

"Mẹ thật tốt! Con yêu mẹ nhất!"

Thẩm Sơ Tuyết cất tiền vào túi xách, vẫy tay chào người mẹ hào phóng, rồi tới chỗ hẹn với Cao Lộ Chi và Đào Nguyện.

Chỗ hẹn là một cửa hàng di động, cô liền đi vào cửa hàng mua hai chiếc di động, lúc này vẫn chưa có smartphone, nhưng nghe nói loại di động này dùng để đập nát quả óc chó không vấn đề gì, lại còn kháng nước.

Cao Lộ Chi và Đào Nguyện đã biết ngày hôm nay cô sẽ mua di động từ lâu, nhưng khi thấy số tiền cô đã bỏ ra, vẫn cảm thấy xót xa: "Sao lại mua hai chiếc?"

Thẩm Sơ Tuyết rốt cuộc ngại ngùng không dám thẳng thắng nói cho họ biết cô muốn tặng nó cho một chàng trai: "Chiếc kia là phúc lợi dành cho nhân viên của nhà em."

"Trời ạ, Tuyết Tuyết, sau này chị mà nghỉ thi đấu thì có thể sang nhà em làm công được không, phúc lợi này thật tốt quá đi." Đào Nguyện mở to hai mắt nhìn, từ trước đến nay cô luôn nhảy hạng mục tập thể cùng Cao Lộ Chi, quan hệ giữa ba người vô cùng tốt: "Chị muốn mua điện thoại di động mà còn phải đợi sau khi thi đấu, cầm được tiền thưởng mới có thể mua được đây, khó hơn cả làm công nhiều."

"Đừng nói vậy, biết đâu rất nhanh sẽ đoạt giải trong trận đấu lớn, chẳng phải năm sau có giải vô địch thế giới rồi sao?" Cao Lộ Chi nói: "Tính như thế thì em tập luyện chăm chỉ, mua được di động dễ dàng hơn.”

Đào Nguyện xoa trán một cái: "Chi Chi, khó lắm mới có được ngày nghỉ, cậu có thể đừng nhắc đến việc tập luyện nữa được không… Chúng ta đi mua cốc trà sữa đi."

Năm nay Đào Nguyện và Cao Lộ Chi đã mười sáu tuổi, không giống Thẩm Sơ Tuyết còn đang lớn, thỉnh thoảng ăn chút đồ ngọt và chiên rán cũng chẳng thấy gì. Chiều cao của bọn họ đã định hình rồi, để không phát phì thì họ phải thường xuyên kiểm soát việc ăn uống.

Thẩm Sơ Tuyết nhìn ra sự do dự của Cao Lộ Chi, cô nói: "Uống đi, em mời các chị, cùng lắm thì lát nữa em và các chị cùng nhau chạy một vòng. Hôm nay, các chị mua đồ cùng em thì phải cho em một cơ hội để cảm ơn chứ."

Tất cả mọi người đều muốn uống, nên Cao Lộ Chi cũng không làm tụt hứng nữa mà cùng đi đến tiệm trà sữa, ngồi dựa vào cửa sổ kính của quầy trà sữa và nói chuyện phiếm.

Đào Nguyện có rất nhiều sở thích của cô gái trẻ, rất giống với Thẩm Sơ Tuyết lúc trước, vì vậy bọn họ luôn trò chuyện rất ăn ý.

"Tuyết Tuyết, cuốn tiểu thuyết "Chuyện tình đầu tiên" này, em xem xong chưa, ngày mai phải ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, cho chị mượn xem một chút được không?"

Thẩm Sơ Tuyết nhờ có người mẹ hào phóng, nên trong khi người khác phải thắt chặt tiền tiêu vặt, cùng lắm là đến hiệu sách để thuê sách, thì cô lúc nào cũng dư dả tiền để mua những cuốn tiểu thuyết mà cô thích về nhà.

Hơn nữa bản thân cô cũng rất hào phóng, những người khác hỏi mượn tiểu thuyết thì từ trước đến giờ cô chưa bao giờ từ chối, bình thường chỉ cần nói một câu là cô sẵn sàng cho bọn họ mượn ngay.

Nhưng ngày hôm nay khi nghe được câu này, qua một lúc lâu mà cô vẫn chưa có phản ứng, cuối cùng nhảy bật khỏi ghế cao, khiến Đào Nguyện và Cao Lộ Chi lo lắng hỏi: "Em làm sao thế?"

Cuối cùng Thẩm Sơ Tuyết đã nhớ ra thứ mà trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy không đúng là gì, sao cô lại có thể quên béng mất "Chuyện tình đầu tiên" chứ!

Cuốn sách audio đã đồng hành cùng cô vô số buổi tối, ở kiếp này nó vẫn còn chưa được ghi âm!

Dựa theo thời gian ra mắt mà suy tính, đáng lẽ quyển sách này phải được thu âm vào mùa hè rồi. Thế nhưng không biết vì sao kiếp này Tô Trí lại đang làm công cho tiệm mì nhỏ nhà cô, hiện tại kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được vài ngày, mà anh ấy hoàn toàn không có chút dấu hiệu muốn đi thu âm sách audio, mà mỗi ngày đều ở nhà bếp, xắt dưa chuột và nấu mì.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc