Có điều từ góc nhìn hiện tại của Thẩm Sơ Tuyết, chỉ dựa vào ba chữ này, thì những gì cô tự suy diễn ra là hoàn toàn không có cơ sở.
Ý của người ta rất rõ ràng, chỉ đồng ý đi cùng cô đến Thế Vận Hội một lần mà thôi.
Nhưng thế thì đã sao chứ, ngày mai cô sẽ cầm giấy tờ này đi hỏi Tô Trí, đã nói là đi Thế Vận Hội cùng cô, nhưng bây giờ thì đến cả việc đi đội tuyển cấp tỉnh để thăm cô cũng chẳng chịu làm.
Thẩm Sơ Tuyết kẹp lại mảnh giấy vào bìa sách giáo khoa tiếng Anh, lần đầu tiên trong hai kiếp sống cô tĩnh tâm lại, nghiêm túc học thuộc lòng từ vựng suốt một tiếng đồng hồ, lúc này mới yên tâm mà nằm xuống.
Chẳng qua trước khi ngủ, trong đầu cô chợt có một ý nghĩ thoáng qua rồi biến mất, cứ cảm giác hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.
...
Nhưng mà chưa kịp đợi Thẩm Sơ Tuyết tìm đến Tô Trí lần nữa, thì ngày hôm sau anh đã chủ động đến đội tuyển cấp tỉnh tìm cô rồi.
Vào giữa trưa cuối tháng sau tại cửa ra vào đội thể dục, cô đang lẫn vào trong đám đông đi về phía căn tin ánh mắt thoáng thấy một thiếu niên dưới tán cây, tim khẽ đập mạnh, cô vội vàng nói với Cao Lộ Chi một tiếng, sau đó thân hình nhanh chóng đổi hướng, chạy về phía anh.
Nụ cười trên mặt cô không che giấu, sáng lạn hệt như mặt trời trên đỉnh đầu: "Anh, anh đến rồi!" Nhìn phản ứng hôm qua của anh, cứ tưởng rằng anh sẽ không đến, quả là niềm vui bất ngờ!
Chẳng biết có phải Tô Trí bị mặt trời làm cho lóa mắt, hay bị nụ cười của cô cuốn hút, mà anh cũng lộ ra một chút ý cười, vừa trong trẻo lại dịu dàng, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên ảm đạm.
Thẩm Sơ Tuyết còn chưa kịp hoàn hồn từ vẻ đẹp ấy, liền nghe được anh nói: "Cho em này."
Cúi đầu nhìn xuống, là một hộp đựng cơm bằng thủy tinh, bên trong chứa mì lạnh gà xé, rắc thêm sợi dưa chuột tươi mát, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cô nuốt nước miếng, lôi kéo Tô Trí đến đình nhỏ bên cạnh, lúc này mới mở ra, nếm thử một miếng.
"Oa, hộp cơm này rõ ràng là của nhà em, thế nhưng mùi vị không giống với mì mà bố làm trước đây, món này không phải bố em làm à?" Cô hơi ngạc nhiên hỏi.
"Anh làm đấy, khác lắm sao?"
Cái gì, thế mà cô lại được ăn cơm do chính tay anh làm nhanh như vậy sao?!
Thẩm Sơ Tuyết thật sự có chút được ưu ái mà cảm thấy bất ngờ: "Anh làm à? Anh học khi nào thế?" Trong ấn tượng của cô, hình như Tô Trí chưa từng học qua những thứ này.
"Vừa mới học thôi, anh nộp đơn làm thêm hè ở nhà em, ông chủ bảo anh mang cơm đến."
Thiếu chút nữa là Thẩm Sơ Tuyết đã bị nghẹn rồi, không phải là anh chưa từng làm thêm hè bao giờ, thế nhưng một thiếu gia nhà giàu đời thứ ba cao quý như anh lại đến tiệm mì nhỏ nhà cô làm công, chuyện này dù là nghĩ thế nào thì cũng có chút khó mà tưởng tượng được.
"Trước khi em đi Đế Đô, mỗi ngày anh đều sẽ đến đưa cơm cho em, buổi tối chịu trách nhiệm đón em về nhà." Anh nói.
Thẩm Sơ Tuyết từ từ bình tĩnh lại, lặng lẽ nuốt sợi mì mang theo hơi lạnh, suy ngẫm chuyện này . Tuy rằng nguyên nhân không giống như cô đã nghĩ, nhưng kết quả thì anh đã đến đội tuyển cấp tỉnh để thăm mình, dường như chẳng khác mấy so với mong đợi của cô.
Cô gật đầu đồng ý, chỉ còn vài ngày nữa là cô sẽ đi Đế Đô rồi.
Thẩm Sơ Tuyết ăn xong mì lạnh do chính anh tự tay làm, rồi liếm khóe môi, vừa định thu dọn hộp cơm một chút, thì anh ta vươn tay ra cầm lấy, ngón tay thon dài đậy nắp hộp cơm lại, hành động vô cùng bình thường, nhưng khi anh làm lại trở nên cực kỳ đẹp mắt. Cô nhìn ngắm, bỗng dưng cảm thấy hâm mộ với bố mình có thể nấu cơm cùng anh ở nhà bếp.
Tô Trí thu dọn bộ đồ ăn xong, ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên: "Trở về nghỉ một chút đi."
Hôm nay tiết kiệm được thời gian đi qua căn tin, cô quay về phòng thể dục thì vẫn còn kịp chợt mắt một chút.
"Ừ, vậy buổi chiều em ở đây chờ anh nha, cái đình nhỏ này không ai đến đâu."
"Được."
Bữa cơm này xem như khá hòa hợp, từ đầu đến cuối Tô Trí đều rất ôn hòa, hơn nữa còn tự mình làm cơm rồi đưa đến cho cô, đây là cảnh tượng mà cô đã từng tưởng tượng qua biết bao nhiêu lần!
Thẩm Sơ Tuyết không ngăn nổi niềm vui trong lòng, trên đường từ đình trở về phòng tập cô gần như bước đi bằng đầu ngón chân, cúi đầu nhìn bóng mũi chân dưới ánh nắng, cô sợ không kìm chế nổi tình cảm của mình, sẽ làm cho thiếu niên bên cạnh sợ hãi.
Anh vẫn chưa trưởng thành đâu.
Thiếu nữ mải mê nhìn bóng mình mà chẳng chú ý đến đường đi, mãi cho đến khi có người gọi cô một tiếng, lúc này mới bất chợt ngẩng đầu. Ngay sau đó liền thấy Hoàng Tĩnh Mỹ đang đứng không xa trước mặt cô.
Lòng cô có chút hồi hộp, Hoàng Tĩnh Mỹ nhìn thấy Tô Trí, cô cũng nhanh chóng xem thử phản ứng của anh. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, thật sự rất khó để nhìn ra được cảm xúc gì, có lẽ là không có cảm xúc, Thẩm Sơ Thuyết thoáng yên tâm hơn.
Hoàng Tĩnh Mỹ đi từng bước về phía Tô Trí, dường như chuẩn bị mở miệng nói gì đó, trái lại Tô Trí chỉ lên tiếng chào Thẩm Sơ Tuyết, rồi đi thẳng ra ngoài, chẳng hề có ý định chảo hỏi với ai cả.
Bây giờ Thẩm Sơ Tuyết hoàn toàn yên tâm, còn vì sao tương lai anh lại coi trọng Hoàng Tĩnh Mỹ thì có lẽ đời này cô cũng chưa có cơ hội để biết, nhưng cũng may thiếu niên Tô Trí của hiện tại, hoàn toàn chướng mắt Hoàng Tĩnh Mỹ.
Nghĩ cũng đúng, từ lúc ở trường thể thao thiếu niên đến khi ra đội tuyển cấp tỉnh, thật ra số lần anh đến tìm cô không ít, tần suất chạm mặt Hoàng Tĩnh Mỹ hoặc các thành viên khác trong đội cũng không thấp, nhưng anh chưa bao giờ liếc nhìn bất kỳ ai khác lấy một lần.
Trong lòng bình tĩnh trở lại, Thẩm Sơ Tuyết liền có tâm trạng nói chuyện với Hoàng Tĩnh Mỹ: "Sao trễ thế này cô mới ra ngoài vậy?"
"À, huấn luyện viên bảo tôi ở lại luyện thêm một lúc, dù sao tôi vẫn luyện tập toàn năng cá nhân, mọi người kỳ vọng vào tôi rất lớn."
Thẩm Sơ Tuyết vờ như không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của cô ta, không tỏ ra giận dữ hay ghen tỵ, chỉ nói: "Vậy cô ăn cơm nhanh đi."
Cô nhìn Hoàng Tĩnh Mỹ hơi hất cằm rời đi, cô đi vào phòng tập không một bóng người, cuối cùng không lựa chọn ngủ trưa mà cầm lấy dụng cụ mà trước đây cô kém nhất, tự mình tập luyện một lúc với gậy thể dục.
Trước khi huấn luyện viên mới đến, cô chỉ luyện hạng mục tập thể, gần đây mới bắt đầu luyện toàn năng cá nhân.