Anh Trai, Em Muốn Múa Ở Thế Vận Hội

Chương 7: Giấy nhớ

Trước Sau

break

Nói ra thì thật buồn cười, Quan Thu Lan không ngừng tỏ ý truyền đạt cho Tô Trí rằng Thẩm Sơ Tuyết không được, nhưng phản ứng đầu tiên của anh sau khi nghe lời nói ấy là “Hy Hy không mong muốn kết hôn?”

Tô Trí ngẩn người một lúc lâu mới hỏi.

Trên thực tế Quan Thu Lan sẽ lại gây rắc rối, vì trong sâu thẳm trái tim bà ta vẫn xác định được tình cảm của con trai dành cho cô gái nhỏ, có lẽ chính vì nhận thức này mà bà ta có nhiều ác cảm với Thẩm Sơ Tuyết như vậy.

Tô Trí không trả lời, cầm đống thuốc trị viêm dạ dày, vẻ mặt nặng nề bước ra khỏi bệnh viện.

Quan Thu Lan lo lắng, đuổi theo phía sau: “Phải kết hôn chứ, làm sao có thể không kết hôn, như vậy chẳng phải nhà họ Tô sẽ tuyệt hậu sao?” So với ít hơn, thì cưới Thẩm Sơ Tuyết cũng được.

“Ngoài ngôi nhà cũ của nhà chúng ta, còn có gì đáng thừa hưởng nữa không?”

…..

Hôm nay họ xếp hàng để nội soi dạ dày, đợi kết quả, phải mất rất nhiều thời gian, khi về đến nhà thì trời đã tối rồi, đúng lúc tình cờ gặp hai mẹ con đang từ đội tuyển cấp tỉnh về.

Khi Thẩm Sơ Tuyết nhìn thấy Tô Trí, hạnh phúc muốn lao tới gọi anh, sau đó nhìn thấy Quan Thu Lan ở phía sau anh, bước được nửa bước đột ngột dừng lại.

Tô Trí quan sát động tác của cô, vẻ mặt bị bóng đêm mờ mịt che khuất đi không thể nhìn rõ.

Lục Mẫn và Quan Thu Lan nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng cứng đờ ở đó, cùng nhìn đối phương, dường như ai cũng có vẻ không chịu nhượng bộ.

Quan Thu Lan hiểu ngay lập tức, bà ta liền trách móc, hành vi bất thường của Tô Trí mấy ngày này chắc chắn là do Thẩm Sơ Tuyết, chỉ không ngờ mọi chuyện đến mức độ này bởi vì cô không muốn kết hôn!

Một mặt bà ta cảm thấy bực mình, một mặt sợ con trai thật sự nói được làm được, trên mặt bà ta ngay lập tức hiện lên một nụ cười chuyên nghiệp, trò chuyện với Lục Mẫn.

Lục Mẫn cũng cảm thấy hai đứa nhỏ này có chút khác thường, ngầm đồng ý, cùng Quan Thu Lan lên tầng trước, để hai đứa nhỏ tự giải quyết vấn đề của mình.

Hai người họ không ai ưa đối phương, tại thời điểm này vậy mà lại bất ngờ ăn ý một lần.

“Anh.” Thẩm Sơ Tuyết vui vẻ chạy đến chỗ Tô Trí khi người lớn vừa rời đi.

Đèn đường ở đây quá mờ, Tô Trí hoàn toàn không thể nhìn thấy biểu cảm dễ thương trên khuôn mặt của cô, nhưng với đôi mắt của cô dường như đang tỏa sáng.

Cô không phải nên vào làng giải trí rồi sao, chẳng lẽ chuyện này bị hoãn lại một ngày?

Thẩm Sơ Tuyết thấy anh đang ngẩn người, khua tay trước mặt anh một cách bất mãn: “Anh, anh được nghỉ rồi nhỉ, khi nào có thời gian đến đội tuyển cấp tỉnh gặp em, bây giờ tám rưỡi em mới được về nhà, anh không đến gặp em, chúng ta không thể gặp nhau được.”

Cô thấy Tô Trí đang nhìn chăm chăm vào dải ruy băng trên tay mình, lấy nó ra: “Đúng lúc hôm nay luyện tập với ruy băng, nếu anh muốn xem, em sẽ múa cho anh xem ngay bây giờ!”

Thực ra cô rất muốn ở trước mặt anh thể hiện một chút, vì thế không đợi anh từ chối, liền kéo anh đến một khoảng trống thoáng đãng đối diện cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu dân cư. Ngoài ra còn có khung đỗ xe màu trắng được đánh dấu trên mặt đất, trong những khu dân cư có cảm giác cổ xưa này, chỗ đậu xe không chật, điều này tạo điều kiện cho cô thể hiện.

Bài thể dục với ruy băng của Thẩm Sơ Tuyết tốt hơn với bóng, khi còn nhỏ cô chuyển từ múa ba lê sang thể dục nghệ thuật vì thấy những người khác nhảy bài thể dục với ruy băng.

Một cô gái đứng trước người mình thích, rất cố gắng để thể hiện mặt tốt nhất của bản thân, một dải ruy băng màu hồng baby nhạt được tung ra, như những làn sóng hồng cuốn trôi băng giá.

Tô Trí đã xem cô biểu diễn vũ đạo rất nhiều lần, hiểu rõ cô thích cái này nhất, trước kia từng quay về trường thể thao thiếu niên, nếu mà không ai nói gì, cô sẽ chỉ tập luyện cái này, còn về việc cô không thích thì gần như không động đến.

Mà Tô Trí, cũng thích xem cô nhảy bài thể dục với ruy băng nhất. Ruy băng mềm mại, sự nhẹ nhàng của cô gái nhỏ, đây là sự tưởng tượng tuyệt vời nhất của chàng trai với một cô gái.

Cô có rất nhiều dải ruy băng màu sắc khác nhau, có nhiều màu sắc hơn cầu vồng, nhưng trong số đó cô thích nhất màu hồng baby này.

“Anh nhìn em, như vậy có giống như một bông sen hồng không?” Cô năm sáu tuổi đã phấn điêu ngọc trác (*)như vậy.

(*) Phấn điêu ngọc trác: Hương phấn ngọc ngà, chỉ đứa trẻ lớn lên trắng trẻo xinh đẹp.

Bây giờ cô đã lớn rồi, chiều dài của dải ruy băng còn dài hơn lúc đó, Tô Trí nhìn chằm chằm cô gái dưới ánh đèn đường mờ ảo, đóa sen nhỏ năm ấy đã thành đoá sen lớn, ruy băng càng thêm linh động, mỗi độ cong thực sự trông giống như một cánh hoa sen.

Hôm nay cô buộc hai chùm tóc be bé như hai chiếc gạc nai nhỏ, áo phông trắng mặc bên trong chiếc váy yếm màu xanh nhạt. Bộ quần áo hạn chế cử động chân của cô, nhưng chỉ cần vẫy dải ruy băng như vậy, chỉ cần nụ cười ngây thơ trên mặt cô, cũng đã đủ làm trái tim của anh rung động.

Dưới ánh trăng và những vì sao, dải ruy băng màu hồng nhạt giống như được điểm xuyết đầy những vì sao, và dường như ánh trăng cùng những ánh sao đó chỉ là một trong những dụng cụ của cô. Lớp băng cứng rắn mà đêm qua anh đã từng chậm rãi tạo ra để bảo vệ trái tim yếu đuối của mình, giờ đây đã bị Thẩm Sơ Tuyết như làn gió nhẹ, như con sóng dập dìu, như lông vũ mềm mại, từng chút từng chút làm tan chảy.

Anh nghĩ, dù có bao nhiêu lần, anh đều sẽ đổ gục như vậy.

Hôm nay cô rời đi, còn trở về múa cho anh xem.

Mọi chuyện dường như khác xa với những gì anh tưởng tượng.

……

Sau khi Thẩm Sơ Tuyết thể hiện xong, nhẹ nhàng lắc lắc thanh kim loại, dải ruy băng ngoan ngoãn trở về tay cô, xếp gọn gàng ngăn nắp.

“Anh, nếu những ngày này anh không tới gặp em, trong vài ngày tới em sẽ đến thủ đô để tham gia tuyển chọn, anh muốn gặp em cũng không gặp được đâu. Em phải đi nhiều ngày, nếu được chọn, sẽ trực tiếp ở chỗ đó luyện tập.” Cô cầm dải ruy băng, nói với Tô Trí.

Anh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Em ăn kem không?”

“Kem? Được á!”

Tô Trí đi cửa hàng tiện lợi, mua cho cô một cây kem pudding nhỏ, cô bé ăn một miếng, đôi mắt sáng lấp lánh hơn lúc nãy.

Một tay ăn kem, một tay cầm dải ruy băng, đây là ấn tượng sâu đậm nhất của Tô Trí đối với cô.

Đã rất nhiều mùa hè đi qua, họ cùng nhau đi bộ về nhà, cô vẫn luôn như vậy, vô lo vô nghĩ, một cây kem cũng có thể khiến cô cảm thấy hài lòng.

Với dáng vẻ của cô tối nay, khiến anh nảy sinh ra ảo tưởng, có vẻ như mùa hè này cũng giống như những mùa hè trước.

Vì ảo tưởng này, cuối cùng anh hỏi: “Em thật sự muốn tham gia tuyển chọn à?” Giọng nói trong veo như dòng suối giữa núi rừng, mang theo sự mong đợi hèn mọn khó nhận ra.

Thẩm Sơ Tuyết nếm thử kem vị sữa, vẻ mặt thỏa mãn, nhưng mà cô vẫn không quên việc hệ trọng trong cuộc đời, vừa định dây dưa thêm một chút để được anh đồng ý, nhưng lại nghe thấy Tô Trí đột nhiên hỏi như vậy.

“Đi chứ.” Cô tỏ ý đó là chuyện đương nhiên: “Nhân tiện, em vẫn chưa nói cho anh biết, em đã bắt đầu chuẩn bị làm một vận động viên toàn năng cá nhân rồi.”

“Em không định đóng phim à?”

“Hả?” Thẩm Sơ Tuyết sửng sốt một lát, thậm chí còn quên cả ăn kem, ngờ vực hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Em thật sự muốn đi?”

“Em không đi, nhưng làm sao anh biết về việc đóng phim” Sẽ không phải…. Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cô, chắc không phải anh cũng trọng sinh rồi chứ?

“Hai ngày trước Cao Dương đi qua khu dân cư, nên chỉ suy đoán một chút.”

“Ồ.” Thẩm Sơ Tuyết nghe xong câu trả lời này không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay có một chút mất mát nữa, nhưng cô vẫn nói: “Là đến tìm em, nhưng mà em từ chối rồi.”

“Từ chối rồi?”

“Đúng rồi, do em muốn tham gia tuyển chọn đội tuyển quốc gia, bây giờ đi đóng phim đã không kịp nữa rồi.” Một giọt kem tan chảy sắp nhỏ xuống, cô nhanh chóng đưa vào miệng, hết sức tự nhiên.

Tô Trí có chút hỗn loạn.

Những gì cô nói có thật không? Hay là từ việc lấp liếm không nói chuyển sang lừa dối trắng trợn?

Cô đã ăn xong cây kem pudding nhỏ, họ cùng nhau đi lên tầng.

Dù sao anh rất nhanh sẽ biết được thôi.

……

Thẩm Sơ Tuyết không thuyết phục được anh đến đội tuyển cấp tỉnh gặp mình, cảm thấy rất chán nản, nhớ lại hành vi bất thường của anh mấy ngày nay, quả thực mọi chuyện bắt đầu khi đạo diễn Cao Dương đến.

Anh thực sự ác cảm việc mình đóng phim đến vậy sao? Chỉ đoán thôi đã thờ ơ với cô như vậy rồi, như vậy kiếp trước cô thực sự đã bước vào làng giải trí, việc anh tránh né gặp cô là điều bình thường.

Cô biết ngày trước gia đình Tô Trí vô cùng giàu, anh vốn là thế hệ thứ ba giàu có không hơn không kém, chỉ là sau đó nhà họ Tô bị phá sản trong tay bố anh. Cô cũng từng chứng kiến nhiều gia đình thực sự giàu có trong làng giải trí, có lẽ họ có khả năng đầu tư, nhưng trong thâm tâm lại xem thường nghệ sĩ, chưa kể đến việc muốn ở bên nghệ si. Có lẽ anh cũng như vậy đi.

Thẩm Sơ Tuyết có chút bối rối xoa trán, cô cảm thấy cô phải giữ bí mật bản thân thực sự đã từng là diễn viên.

Trọng sinh nhiều ngày như vậy, mãi đến hôm nay Thẩm Sơ Tuyết mới lấy sách ra đọc, chuẩn bị nhìn một cái.

Những thứ khác thì thôi đi, nhưng cô cần phải chăm chỉ học tiếng anh. Hai năm sau thế vận hội Olympic sẽ được tổ chức ở London, mặc dù cô còn chưa vào đội tuyển quốc gia, những đã mơ ước được tham gia thế vận hội của hai năm sau rồi.

Cô trước nay luôn tự tin như vậy.

Thẩm Sơ Tuyết có thể nhảy trong đội thể dục dụng cụ, có thể diễn xuất trong giới giải trí, đương nhiên là nhân duyên ở bất kỳ đâu đều tốt, nói đến một chút khuyết điểm gì của cô, chỉ có việc học thực sự rất tệ, điều tệ nhất trong số đó, chính là tiếng anh.

Trình độ tiếng anh của cô trái ngược hoàn toàn với Tô Trí, Tô Trí chuẩn con nhà người ta, cô chính là làm nền để cho con nhà người ta thêm nổi bật. Ngay từ khi bắt đầu học tiếng anh, cô đã có báo trước dấu hiệu của một học sinh kém, đến nỗi từ đó trở đi, Tô Trí luôn để mắt tới rồi nhắc nhở việc cô học thuộc từ vựng.

Thẩm Sơ Tuyết không quan tâm bài khoá phía trước, đằng nào nhìn cũng không hiểu, trực tiếp mở đến cuối bắt đầu học thuộc lòng bảng từ vựng.

Khi cô lật những trang sách, một mảnh giấy nhỏ rơi ra, rớt xuống mặt đất.

Cô nhặt lên nhìn, phát hiện là bản thân đã viết nó, từng nét một, cố gắng viết thật nắn nót, lộ ra một chút ngây ngô.

Phía trên nó viết là: Anh, em muốn nhảy ở thế vận hội!

Có thể thấy được anh là Tô Trí, bọn cô không có nhiều thời gian cho các lớp học văn hoá, tất cả các ghi chú nhỏ đều là những việc từng trải qua, mà tất cả đều là trải qua với Tô Trí.

Cô cau mày suy nghĩ một lúc, cái này được viết từ khi nào?

Mơ hồ đó là một ngày trước khi thay đổi huấn luyện viên, cô biết được rằng sẽ sớm tham gia cuộc tuyển chọn, tràn đầy hoài bão lớn, thề từ đội tuyển cấp tỉnh lên đội tuyển quốc gia, tham gia giải vô địch thế giới, cuối cùng đi tham dự thế vận hội.

Cô lật lại tờ giấy, mặt sau có chữ viết rõ ràng sắc nét, nhìn một cái liền chắc chắn là bút tích của sinh viên hàng đầu. Những gì anh trả lời là, anh đi cùng em.

Ký ức mờ nhạt trở nên rõ ràng nhờ những lời này.

Ngày hôm đó cô được biết sắp đổi huấn luyện viên, vô cùng đau lòng, sau khi tan học cô gặp Tô Trí ở cửa, trên đường về đã nói rất nhiều điều mà một đứa trẻ mười bốn tuổi cho là rất có lý.

Ví dụ: “Con người phải học cách sống một mình trên thế giới này, bởi vì những người khác chỉ có thể đi cùng em trong một đoạn ngắn của cuộc hành trình.”

“Huấn luyện viên nói, rất nhiều cô gái tập thể dục, chỉ có thể tham gia thế vận hội Olympic một lần trong đời. Nhưng mà, còn các cô gái thể dục dụng cụ, họ chưa một lần tham gia thế vận hội Olympic.”

“Giáo viên dạy văn hoá nói, có một thái độ với nhân sinh, đó là những người ngồi lề đường vỗ tay. Nhưng nếu như là chúng ta, thì sẽ chỉ có thể là những người bị loại rồi ngồi ở hàng ghế khán giả vỗ tay…”

Có lẽ anh đã nghe thấy dã tâm của cô gái về thế vận hội, có chút lo lắng mơ hồ về việc lựa chọn, và sự bất an về tương lai, anh dịu dàng an ủi cô rất lâu. Cùng nhau làm bài tập vào buổi tối, anh thậm chí còn không cắt ngang sự ngẩn ngơ của cô, cho đến khi cô phát hiện, viết lời nhắn này như thể bày tỏ sự quyết tâm, anh đưa cho câu trả lời.

Vào thời điểm đó sự hiểu biết của cô về ba từ này là, có những người chỉ có thể đồng hành cùng mình trong một chặng đường ngắn, nhưng vẫn còn một số người, có thể cùng nhau chứng kiến những khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời, và đồng hành cùng nhau suốt cuộc đời.

Năm cô mười bốn tuổi, dường như có vẻ già hơn năm hai mươi bốn tuổi, thường xuyên suy nghĩ về một đời cùng vĩnh hằng.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc