“Chi Chi!” Khi nhìn thấy cô ấy, ánh mắt Thẩm Sơ Tuyết sáng lên, hoàn toàn không để ý vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, chạy tới ôm lấy: “Em rất nhớ chị!”
Cao Lộ Chi không biết rằng đối với Thẩm Sơ Tuyết đã là mười năm chưa gặp, chỉ cho rằng cô nói nhớ là nhớ những ngày gần đây. Mặc dù mỗi ngày cô ấy cũng rất mong chờ Thẩm Sơ Tuyết trở lại luyện tập, nhưng miệng vẫn nói: “Đã mấy ngày không luyện tập, em vẫn có thể đứng lên được chứ?”
“Cái này à, chắc là vẫn được…”
Thẩm Sơ Tuyết nói một cách thiếu tự tin, suy cho cùng cô cũng lâu không tiếp xúc với thể dục nghệ thuật rồi, đến cả nhìn cũng không có dũng cảm nhìn, so với linh hồn mới khởi nghiệp kinh doanh mà nói, sự lười biếng của cơ thể mấy ngày này chẳng là gì cả.
Vừa nghe thấy lời này, Cao Lộ Chi liền kéo cô vào phòng thay đồ: “Thế mà em vẫn còn lề mề ở đây, khẩn trương thay đồ và tập giãn cơ đi!” Với mức độ biến thái của cô Triệu, cô đã bỏ bê lâu như vậy rồi, hôm nay không thể bị hành hạ đến khóc lóc được: “Nếu em khóc, thì đừng có nói là chị em của chị.”
“Chị đánh giá em quá thấp rồi, không đến mức đó chứ, em cũng không phải…” Hoàng Tĩnh Mỹ.
Cô quay lưng về phía cửa để thay quần áo tập, trước khi kịp nói ra cái tên đó,
Cao Lộ Chi từ phía sau đã ho hai tiếng.
Thẩm Sơ Tuyết đột nhiên ngừng nói, nhanh chóng mặc quần áo, nhìn về phía cửa, chính là Hoàng Tĩnh Mỹ.
Hoàng Tĩnh Mỹ mười bốn tuổi, khác hoàn toàn các cô gái trẻ mới cưới tô son môi đỏ rực, giơ điện thoại khoe ảnh cưới. Trông cô ta bây giờ thật yếu đuối đáng thương, mọi người khi nhìn thấy cô ta, không khỏi cảm thấy thương xót cô ta hơn một chút.
Cô ta là đồ mít ướt nổi tiếng của đội tuyển cấp tỉnh, trên thực tế những cô gái ở độ tuổi của cô ta, khó tránh khỏi việc lau nước mắt quanh năm suốt tháng, nhưng Hoàng Tĩnh Mỹ thì khác, có cảm giác ngày nào cô ta cũng khóc.
Thẩm Sơ Tuyết là người có tiếng nói nhiều nhất về vấn đề này, cô đã tập luyện thể thao cùng với Hoàng Tĩnh Mỹ từ khi học trường thể thao thiếu niên, biết cô ta lâu hơn Cao Lộ Chi, sau đó họ cũng nhau tham gia đội tuyển cấp tỉnh. Nhắc mới nhớ cô đã gần như quên nhiều điều về tuổi thơ, những ký ức về tiếng khóc của Hoàng Tĩnh Mỹ vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí.
Thực ra khi còn nhỏ mỗi lần huấn luyện viên ấn chân cho bọn cô, Hoàng Tĩnh Mỹ đều rơi nước mắt, điều đó đã lặp đi lặp lại nhiều lần, cô muốn quên cũng khó mà quên được.
“Tuyết Tuyết, cô đã bình phục chưa?” Hoàng Tĩnh Mỹ hỏi thăm một cách mềm mỏng.
“Uhm.” Thẩm Sơ Tuyết hơi gật đầu, liếc nhìn cô ta, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ cùng Cao Lộ Chi.
Huấn luyện viên chưa đến, trước tiên Cao Lộ Chi đưa cô ra một góc để khởi động.
Bọn cô yên lặng tựa lưng vào nhau, đột nhiên Cao Lộ Chi nói: “Nếu thực sự không thể chịu đựng được, em có thể khóc.”
“Hả? Không phải chị nói…”
“Khi khóc thật đáng xấu hổ, nhưng còn tốt hơn đưa em đi bệnh viện lần nữa, trái tim của bọn chị sẽ không thể chịu đựng được.”
Thẩm Sơ Tuyết hổ thẹn nói: “Chi Chi, xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi. Thực ra lúc đó em cũng không biết em sẽ bị ốm, chỉ nghĩ bản thân đã vượt quá giới hạn.” Mặc dù cô khá cứng đầu trên sân tập luyện, nhưng cũng không đến mức bị bệnh mà vẫn cố gắng.
“Quên đi quên đi, em thật là, cũng mười bốn tuổi rồi, Hoàng Tĩnh Mỹ đã lo lắng rất nhiều, sao em lại hành động tựa như một đứa trẻ vậy?” Cao Lộ Chi hơn bọn cô hai tuổi, sau khi ép vai xong thì cô ấy đứng dậy nói: “Khi nào thì em mới thận trọng hơn, làm chị lo lắng quá!”
“Chi Chi, chị yên tâm, em của hiện tại đã trở nên thận trọng hơn.” Thẩm Sơ Tuyết chân thành nói. Cô thật sự đã thận trọng!
Cao Lộ Chi liếc mắt nhìn cô một cái với vẻ rõ ràng không tin tưởng, chỉ là vừa vặn huấn luyện viên Triệu Hân Di bước vào, cô ấy không kịp nói điều gì, hai người cùng nhau đi tập hợp.
Cô Triệu khoảng chừng bốn mười tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, vóc dáng hơi hơi mập, nhưng trông không hề bị già. Mọi người đều gọi riêng cô ấy là cô Triệu bởi vì cô ấy lớn hơn huấn luyện viên ban đầu chỉ mới ba mươi tuổi.
Đội thể dục nghệ thuật khá đông, nhưng cô Triệu chỉ liếc nhìn đã thấy Thẩm Sơ Tuyết trở lại đội, ánh mắt dừng lại trên người cô hai giây rồi mới rời đi: “Bắt đầu luyện tập.”
Đầu tiên tất cả mọi người cùng nhau luyện tập, chạy khởi động, ép chân, rèn luyện các kỹ năng cơ bản, sau đó mỗi người luyện tập với các dụng cụ khác nhau.
Buổi huấn luyện hôm nay là tập bóng, huấn luyện viên giao nhiệm vụ, mọi người lần lượt đến thể hiện trước mặt cô ấy, chỉ có thể nghỉ ngơi khi đạt yêu cầu, còn lại thì tự mình sang một bên để luyện tập trước khi đến lượt.
Đã quá lâu kể từ lần tập luyện cuối cùng của Thẩm Sơ Tuyết, một mặt tràn ngập niềm tin vào bản thân, mặt khác không tránh khỏi thấp thỏm. May mắn thay tập bóng là một trong những chuyên môn của cô, nghe nói hôm nay là tập luyện cái này, cô vô thức thả lỏng, vui vẻ nhặt lấy quả bóng đã lâu không chạm vào, vỗ nhẹ vào, cơ thể cũng rất tự nhiên nhảy múa theo.
Lúc đầu chân tay vẫn còn chưa linh hoạt, nhưng chẳng bao lâu sau đã lấy lại phong độ, quả bóng tím được tung lên rơi xuống trong tay cô, để lại vô số hình bóng bay trên không trung.
Triệu Hân Di chỉ bảo những người khác, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Thẩm Sơ Tuyết, thấy trạng thái của cô khá ổn thì thu lại ánh mắt, tập trung chỉ bảo từng người.
Không biết có phải vì lo lắng cô vừa khỏi bệnh hay không, buổi tập luyện hôm nay không làm khó cô nhiều, cũng chỉ chỉ bảo cô thực hiện ba lần rồi coi như cho qua.
Thẩm Sơ Tuyết đã vượt qua bài kiểm tra ngày đầu tiên mà nỗi lo trong lòng đã dịu đi nhiều, có thêm niềm tin vào con đường bản thân đã chọn trong cuộc đời này.
Ngày hôm đó cũng như thường lệ tập thêm đến tám rưỡi tối, mọi người mới lần lượt trở về nhà mình.
Lục Mẫn đã ngồi trong xe đợi cô từ sớm, đèn trong xe có chút tối, bà ấy đang dùng đèn pin để đọc sách, Thẩm Sơ Tuyết nhìn qua, là về việc xây dựng một công ty.
Về đến nhà, Thẩm Sơ Tuyết đi ngang qua cửa nhà Tô Trí, không khỏi liếc nhìn thêm mấy lần.
“Muốn đi chơi với cậu ấy không? Hẳn là hôm nay cậu ấy đã thi xong rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi đi.” Lục Mẫn nói.
Đương nhiên Thẩm Sơ Tuyết muốn tìm.
Lúc trước khi không có buổi tập thêm vào buổi tối, khoảng thời gian này Tô Trí cũng đã tan học, họ thường xuyên gặp nhau, sau đó cùng nhau đi về nhà, sau đó dù cùng nhau về nhà anh hay nhà cô, đều hết sức tự nhiên.
Thế nhưng cách đây không lâu bắt đầu tăng cường rèn luyện, phải đến tối mới có thể về nhà, cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy sẽ không có khả năng xảy ra lần nữa. Lục Mẫn lo lắng cho sự an toàn của cô, mỗi tối đều đến đón.
Thẩm Sơ Tuyết nhìn chăm chăm vào cửa nhà anh một lúc lâu, nhưng vẫn nói: “Thôi tạm thời không gõ.” Hiện tại mà gõ cửa, tám chín phần sẽ là dì Quan mở cửa, nhưng cô đối với dì Quan,… Một số bóng ma tâm lý không dễ xóa bỏ như thế.
Bọn cô cùng nhau đi về nhà, cô không đi đến nhà tìm người ta, trái lại Lục Mẫn cảm thấy kỳ quái, “Cô gái nhỏ cũng biết xấu hổ rồi sao?”
Thẩm Sơ Tuyết không biết giải thích thế nào, chỉ cười cười, cứ để mẹ nghĩ như vậy đi. Kiếp trước mối quan hệ giữa nhà cô với dì Quan rất căng thẳng, lần này cô không có ý định gia nhập làng giải trí, cũng sẽ không làm những việc như lúc đó nữa, chắc chắn sẽ không đến mức như vậy nữa.
…….
Tô Trí đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hai mẹ con đang đi bộ về nhà dưới ánh đèn đường, thì ra khỏi phòng, đi đến phòng khách.
“Ngày mai có buổi kiểm tra thể chất, sau mười giờ không được ăn đêm, mẹ đi ngủ sớm đi.”
Quan Thu Lan: “Xem xong tập này mẹ sẽ đi ngủ.”
Tô Trí tắt TV: “Mẹ không hy vọng có vấn đề gì với kết quả chứ? Thức khuya có thể ảnh hưởng đến huyết áp và nhịp tim, bây giờ nên đi ngủ.”
Quan Thu Lan nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa đến chín giờ, thức khuya kiểu gì thế này? Nhưng trước đây khi con trai còn nghe lời thì bà ta đã ra sức làm đủ thứ, ngược lại mấy ngày này nhìn thấy khí thế anh càng ngày càng mạnh mẽ hơn, bà ta lại không dám thật sự làm trái ý anh.
Bà ta liếc nhìn chiếc TV vốn đã tối đen, lại nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của con trai, cuối cùng vẫn phải quay về phòng đi ngủ.
Tô Trí ngồi ở phòng khách.
Ngày mai cô sẽ rời đi, lần này, cô có đến để nói tạm biệt với mình không?
Anh biết mình không nên hy vọng nhiều, nhưng vẫn bảo mẹ về phòng, ở lại đây một mình chờ cô. Cho dù cô đến nói tạm biệt cũng tốt thôi, chỉ cần cho anh biết, anh ở trong lòng cô vẫn có chút phân lượng…
Anh chờ đợi gần như tuyệt vọng.
Phòng khách yên tĩnh đến nỗi âm thanh duy nhất còn lại là tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ, lúc này anh nghe thấy câu hỏi của Lục Mẫn ở ngoài hành lang: "Muốn đi tìm cậu ấy chơi không?”
Anh bất giác ngồi thẳng dậy, khoanh hai tay lại, nếu như nhìn cẩn thận, có thể thấy anh hơi nghiêng người về phía cửa, là một tư thế sẵn sàng bước đến bên đó bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ, từ chối lời đề nghị của mẹ cô.
Cơ thể của chàng trai tức thì ngồi sụp xuống ghế sofa, hàng mi dài rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt anh.
Nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy, dù mọi dấu hiệu đều chứng minh cô sẽ ra đi không lời từ biệt, nhưng giữa đêm khuya mơ màng, anh vẫn giữ lại chút hy vọng không thực tế.
Có thể là mẹ đã nói dối anh, có lẽ có sự hiểu lầm nào đó, có lẽ cô không còn lựa chọn nào khác, có lẽ…
Cho đến khoảnh khắc này, anh đã tận tai nghe thấy rằng cô không muốn đến từ biệt anh. Cuối cùng cũng đến lúc phải tin vào điều đó, kiếp trước cô thật sự đã rời đi một cách vô tình như vậy, và nếu có làm lại lần nữa, cũng sẽ không có gì thay đổi.
……
Ngày hôm sau, Quan Thu Lan nhận thấy vẻ mặt của con trai mình thậm chí còn phiền muộn hơn, còn u ám hơn hồi còn bé, chỉ nhìn thôi cũng khiến bà ta cảm thấy bối rối.
Đột nhiên Quan Thu Lan không còn lời than phiền và bất mãn nào, im như thóc mà cầm những vật dụng cần thiết cho buổi khám sức khỏe, đi làm kiểm tra thể chất. Các hạng mục rất thông thường, cũng rất theo quy trình, chỉ có một hạng mục mà bà ta chưa từng thấy trước đây.
“Trí Trí, nội soi dạ dày này, mẹ có thể không làm được không? Nhìn vào thật đáng sợ.”
“Phí đã thanh toán, hạng mục này đắt hơn tất cả các hạng mục trước đây cộng lại.” Những hạng mục trước chỉ là kiểm tra định kỳ, chỉ có hạng mục này, là anh thật sự muốn Quan Thu Lan làm.
Quan Thu Lan không có biện pháp, chỉ có thể làm theo, ống nội soi khiến bà ta gần như nôn mửa, cuối cùng cũng không có bệnh gì nặng cả, chẳng qua là bệnh viêm dạ dày ăn mòn, điều này khiến bà ta vô cùng bất mãn: “Mẹ đã nói không có bệnh, lãng phí tiền bạc vẫn phải chịu khổ, mẹ khó chịu muốn chết rồi.”
“Viêm dạ dày không phải là bệnh sao? Bây giờ chúng ta trông như thế này, mẹ vẫn ỷ vào thân phận phu nhân tổng giám đốc mà không tình nguyện nấu cơm, phu nhân tổng giám đốc nào không nấu ăn chỉ ăn đồ ăn nhanh mỗi ngày? Ngay cả đồ ăn nhanh cũng phải chọn cửa hàng rẻ nhất!”
Từ hôm qua đến bây giờ Quan Thu Lan đã chịu đựng quá lâu rồi, thật sự không thể không thể nhịn thêm nữa: “Mẹ tiết kiệm như vậy không phải là vì con, con thành công hơn một chút, tương lai cưới được một cô gái giàu có ở vùng này, chẳng phải vinh quang của gia đình chúng ta đang quay trở lại sao? Chỉ cần con nghe lời, những khổ sở mẹ đang trải qua bây giờ chẳng là gì cả.” Bà ta nhấn mạnh việc phải là người vùng này, âm thầm ám chỉ gia đình Thẩm Sơ Tuyết từ vùng khác tới.
Tô Trí lạnh lùng cười khẩy: “Mẹ nghe cho rõ đây, cả đời con tuyệt đối sẽ không kết hôn. Bệnh này có chữa nữa không, sau này ăn uống như thế nào, mẹ tự mình quyết định.”
Dù công sinh có lớn đến đâu, một đời cuối cùng đã được đền đáp. Giờ đây trái tim anh đã đủ cứng rắn, không bao giờ nhượng bộ trước áp lực kiên quyết của bà ta.