Anh Trai, Em Muốn Múa Ở Thế Vận Hội

Chương 5: Đều là của em

Trước Sau

break

Thẩm Sơ Tuyết kéo Tô Trí về nhà cơm nước xong xuôi, sau đó bảo bố đưa bọn họ đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, cô bèn nói: "Bố, bố về đi, lát nữa không cần tới đón chúng con đâu, muộn rồi, chúng con sẽ tự đón xe về nhà." Không hề che giấu hành vi để bố làm tài xế miễn phí một lần.

Thẩm Triển Chiêu đang muốn vào bệnh viện, ông ấy nhìn con gái, lại nhìn Tô Trí, bọn họ đứng cạnh nhau không có chỗ nào là không cân xứng, nỗi lòng chua xót của ông bố già tự nhiên trào dâng, nhưng ông ấy vẫn giao bệnh án cho Tô Trí, dặn dò anh lúc trở về thì nhớ chú ý an toàn, trông nom em gái nhiều hơn một chút.

Thẩm Sơ Tuyết chờ bố đi rồi lại lặng lẽ túm lấy vạt áo của Tô Trí, trong mắt hàm chứa một tia mừng thầm. Nếu không phải môi cô vẫn còn chút tái nhợt thì dáng vẻ này quả thực không giống như là đến xem bệnh mà giống như đi xem phim hơn.

Đêm nay bác sĩ trực ban trong bệnh viện không phải là người hôm qua, trước tiên anh ta đo nhiệt độ cơ thể cho Thẩm Sơ Tuyết, 37.4, nhiệt độ giữa bị sốt và nhiệt độ cơ thể bình thường.

"Truyền dịch hay không đều được, muốn mau khỏi bệnh thì truyền dịch, nếu không thì tôi sẽ kê cho em ít thuốc."

Thẩm Sơ Tuyết giành nói trước: ''Truyền dịch đi ạ, chuyện học hành của em rất gấp."

Bác sĩ tỏ vẻ đã hiểu, nhìn bệnh án của cô rồi nói: "Dùng thuốc như hôm qua đi."

Anh ta cúi đầu viết đơn thuốc, thái độ hững hờ của anh ta khiến Tô Trí nhíu chặt mày. Bác sĩ trực ban này qua loa quá rồi, anh nhịn một chút, nhưng khi đối phương chuẩn bị trực tiếp đưa đơn cho y tá đi điều chế thuốc thì vẫn không nhịn được đi đến lấy tờ đơn qua xem.

"Hôm qua em ấy sốt dữ dội, dùng Dexamethasone, hôm nay nhiệt độ đã hạ xuống rồi mà vẫn dùng cùng một loại thuốc à?"

Thẩm Sơ Tuyết bị động tác đột ngột của Tô Trí làm cho bối rối, nhưng bác sĩ còn bối rối hơn cả cô, cố gắng duy trì hình tượng, nói: "Vậy tôi đổi thuốc cho cô ấy nhé?"

''Có đổi thuốc hay không sao anh lại hỏi tôi?"

Bác sĩ im lặng, lựa chọn ngậm miệng, dưới cái nhìn nghiêm khắc chăm chú của thiếu niên mà lần nữa viết lại một tờ khác, sức áp lực kia quả thực giống như lúc làm bài thi mà bị giáo sư nhìn chăm chú, lúc giao cho y tá còn có cảm giác giải thoát sau khi đã nộp bài thi.

Thẩm Sơ Tuyết thấy Tô Trí nhìn chằm chằm vào toàn bộ quá trình đối phương viết đơn thuốc, cứ như có thể xem hiểu được cách dùng thuốc, nghi hoặc hỏi: "Anh, sao anh biết nên đổi thuốc? Anh có thể xem hiểu những cái này sao?" Tương lai anh sẽ làm bác sĩ, nhưng không phải bây giờ vẫn chưa bắt đầu học y sao?

Tô Trí: "Xem không hiểu, phán đoán theo nhận thức thông thường mà thôi."

Thẩm Sơ Tuyết và bác sĩ không phản bác được, anh tùy tiện đoán một cái đã hù dọa được người chuyên nghiệp.

...

Đêm nay trong phòng truyền dịch không có nhiều người, Thẩm Sơ Tuyết và Tô Trí ngồi xuống ở một góc.

Cả ngày hôm nay cô đã ngây người trong biệt thự, mệt lừ từ lâu, nhưng chỉ vì có thể nói chuyện nhiều với anh cho nên cô vẫn cố gắng chống đỡ. Lúc này vừa ngồi xuống, cơn buồn ngủ đã không chịu thua mà kéo đến. Nhưng làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội được ở riêng như thế nàc. Cô cố gắng không để mắt nhắm lại, tìm chủ đề để nói chuyện.

"Anh ơi, mấy ngày nữa chúng em sẽ đến Đế Đô tham gia tuyển chọn.''

Lúc này Tô Trí không lấy một quyển sách hoặc bài tập nào, chỉ chờ cô nói chuyện.

Mặt anh hướng về phía trước, cố gắng không nhìn vào cô.

Sau này anh cũng đã từng hối hận, vì sao ngày đó mình lại làm những đề thi không có chút ý nghĩa kia, viết những đáp án cứng nhắc và không thú vị đó, tại sao không dành thời gian nhìn cô nhiều hơn một chút. Nhưng khi thật sự có thể quay về, anh lại nhát gan lựa chọn né tránh ánh mắt của cô.

Giống như chuột bạch sẽ tìm lợi tránh hại sau khi chịu đủ đau đớn, bản năng sinh vật và tình cảm như hai lưỡi dao sắc bén, không ngừng giằng xé nhau.

Cũng may cô vẫn nói chuyện. Mặc dù không hoàn toàn giống với lần trước, nhưng vẫn xoay quanh thể dục nghệ thuật, không có gì khác nhau.

"Ừm." Tay trái của anh đặt nghiêm chỉnh ở trên đầu gối, cách tay phải cách cô xa chút đang nắm chặt ghế truyền dịch, gần như muốn để lại dấu vết trên tay ghế làm từ sắt thép.

"Em sẽ tập luyện chăm chỉ dưới sự huấn luyện của huấn luyện viên mới, cố gắng để lần này được chọn."

Anh nghe vậy thậm chí còn cong cong khóe môi, cuối cùng vẫn nói đến vị huấn luyện viên này.

Thẩm Sơ Tuyết lại chậm rãi nói rất nhiều, cho đến khi cô thực sự không chịu nổi nữa: "Anh ơi, em ngủ một lát nha."

Sắp tới rồi sao? Tay trái Tô Trí run rẩy một cách khó phát hiện.

Nhưng anh đợi rất lâu, cô cũng không nắm lấy tay anh như lần trước.

Là chỗ nào xuất hiện sai lầm?

Đầu óc không được anh cho phép đã bắt đầu kiểm tra biến số, phát hiện sự khác biệt duy nhất là lúc này anh không lấy bài tập ra. Thế là tay bèn tự tiện mở cặp sách ra, hoàn thành một loạt động tác cầm sách, cầm bút viết chữ, cuối cùng lại ngoan ngoãn đặt tay trái ở một nơi cô có thể với tới.

Thẩm Sơ Tuyết thật sự rất buồn ngủ, nhưng ngọn nguồn hạnh phúc cách cô gần như vậy, trong lòng vui sướng như nảy mầm xuân.

Cô vốn muốn kéo anh như trong giấc mơ, nhưng rồi lại thay đổi chủ ý trước khi hành động, cô vươn bàn tay trắng nõn mềm mại ra, nói: "Anh ơi, em lạnh, anh ủ ấm cho em đi." Cô sống mười năm không hề uổng phí, đóng nhiều phim như vậy rồi, dù sao cũng nên có chút tiến bộ.

Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên nhìn về phía bàn tay kia.

Đang là tháng sáu, cô lại nói lạnh? Nhưng yết hầu đẹp đẽ vừa mới phát dục của thiếu niên vẫn không nhịn được lăn lên lăn xuống.

Khóe mắt Thẩm Sơ Tuyết mang theo ý cười gian xảo, chờ anh đến nắm lấy tay mình, kết quả chờ một hồi mà vẫn không đợi được nhiệt độ của anh, lại phát hiện anh đã đứng lên, đi đến trước điều hòa rồi bấm một hồi, sửa lại hướng gió của điều hòa?

Cô lập tức tỉnh táo lại, bất mãn bĩu môi: "Anh!"

"Em ngủ đi, anh đi ra ngoài một chút, truyền xong bình này sẽ trở về,  lo lắng."

Thẩm Sơ Tuyết khó tin nhìn anh, vì không muốn nắm tay cô mà anh phải chạy ra ngoài? Nhưng bởi vì giọng nói của anh quá êm tai mà ngay cả cãi lại cô cũng không nói nên lời.

Vừa tức nội dung lời anh nói, vừa trầm mê trong âm điệu và sắc đẹp của anh, Thẩm Sơ Tuyết nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, khó chịu bóp bóp cái trán của mình. Vẫn cứ cảm giác hình như anh đã hơi thay đổi, rồi lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, không phải bởi vì cô sống lại nên đã tăng thêm độ khó cho cô đó chứ?

Tự cô phủ định đáp án này, suy nghĩ nửa ngày, cảm giác có thể là vì thiếu niên mười sáu tuổi còn ngây ngô, mà linh hồn này của cô đã là một chị gái hơn hai mươi tuổi, hình như có hơi không biết thẹn thùng.

Thẩm Sơ Tuyết buồn bực vò đầu, cô muốn khống chế bản thân.

Khi Tô Trí quay lại thì cô đã ngủ rồi. Anh nhét một tờ đơn vào cặp sách, lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô.

Gương mặt lúc ngủ của thiếu nữ cũng có phần tinh ranh kỳ lạ, gần như có thể tưởng tượng ra được chắc chắn cô đã có rất nhiều những suy nghĩ ly kỳ kỳ quái trước khi ngủ.

Anh nửa nằm xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn sang, cẩn thận mà chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã nắm thành quyền vì tức giận của cô.

Mu bàn tay của cô tinh tế khiến người ta mê muội hơn so với lòng bàn tay mang theo chai sạn.

Anh ngẩng đầu nhìn từng giọt từng giọt nước muối sinh lý rơi xuống phía dưới, trong chớp nhoáng này, dường như anh có một loại ảo giác rằng mười năm qua chỉ là một giấc mơ, thời gian vẫn còn đang ở năm 2010, tất cả những chuyện sau này vẫn chưa hề xảy ra.

Đuôi mắt anh ửng đỏ.

Lần này, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là của em. Sống lại là vì như vậy sao, Hy Hy.

...

Lúc Thẩm Sơ Tuyết tỉnh lại, kim tiêm đã được rút ra, Tô Trí đang dùng tăm bông ấn vào vết kim tiêm cho cô.

Cô ngủ một giấc vẫn chưa được tỉnh táo lắm, hoàn toàn quên chút mâu thuẫn nho nhỏ trước khi ngủ, đầu óc choáng váng ngồi taxi cùng anh, mãi cho đến khi đến cổng khu cư xá, Tô Trí bảo cô lên lầu trước, cuối cùng cô cũng nhớ ra gì đó.

Bọn họ đang đứng ở một nơi không có đèn đường bên ngoài khu cư xá, tối đen như mực, Thẩm Sơ Tuyết cũng không rõ vì sao anh lại bảo tài xế dừng xe ở chỗ này.

"Anh ơi, em không đi nổi, anh cõng em nha." Cô cũng không thể làm còn không bằng trước khi sống lại, lần đó là do anh cõng cô lên lầu.

"Em đã gần như khỏi hẳn rồi, có thể tự mình lên lầu."

"Em..." Thẩm Sơ Tuyết im lặng, đều do cô khỏe lại quá nhanh, nhiệt độ hiện trên nhiệt kế không lừa được người khác: "Nhưng mà, nhưng mà..."

''Mau trở về đi, chú và dì nhất định đang chờ em đấy."

''Anh không lên cùng em sao?''

"Anh còn phải đi mua ít đồ giúp mẹ, em lên trước đi."

"Ra là vậy." Thẩm Sơ Tuyết cảm thấy có chút thất bại, những gì cô học được trong giới giải trí rốt cuộc có tác dụng hay không đây, sao không tiến mà còn lùi vậy chứ? Cô nhất thời không nghĩ ra chủ ý gì, rầu rĩ nói: "Vậy thì thôi, lần sau đổ bệnh thì lại để anh cõng, dù sao huấn luyện viên nghiêm khắc như vậy, cảm giác lần sau đổ bệnh cũng không xa lắm."

''Đừng nói bậy, mau trở về đi.''

Thẩm Sơ Tuyết chỉ đành cẩn thận bước đi, Tô Trí vẫn đợi đến khi đèn trong phòng cô sáng lên mới xoay người đi đến tiệm tạp hóa.

Anh nghĩ có lẽ cô vẫn giống như kiếp trước, chỉ kể cho anh nghe về người cũ, chuyện cũ, vật cũ, thậm chí cô cũng không chịu nói cho anh biết về giới giải trí nơi cô sắp phải bước chân vào.

Anh không ở trong tương lai của cô, cho dù là tương lai trong tưởng tượng, cũng không có.

Khi Tô Trí về đến nhà, Quan Thu Lan nổi giận đùng đùng ngồi ở phòng khách.

"Hôm nay con đi đâu làm gì, có phải ở cùng con bé kia cả đêm không?"

''Không phải đã nói mẹ con có việc rồi sao?''

"Rốt cuộc con có biết mình sắp lên lớp 11 rồi không, thành tích của kỳ thi cuối kỳ lần này sẽ ảnh hưởng đến việc lúc chia lớp con được vào lớp bình thường hay vào lớp chọn, lúc này con lại ra ngoài cả đêm với con bé kia..."

Tô Trí ném đồ dùng sinh hoạt vừa mới mua trong tay xuống trước mặt bà ta, lại lấy ra một phần kiểm tra sức khỏe từ trong cặp sách, lạnh nhạt nói: “Con không ở cùng với em ấy, con đến bệnh viện tìm hiểu một chút, mua cho mẹ một gói kiểm tra sức khỏe, ngày mốt đi làm kiểm tra sức khỏe."

Ban đầu Quan Thu Lan không tin, cho đến khi nhìn thấy tên của người được viết trên phiếu kiểm tra sức khỏe là của bà ta thì cuối cùng cũng tin. Nhưng bà ta lập tức có thêm chỗ tức giận mới: "Tình hình kinh tế nhà chúng ta hiện tại rất căng thẳng, con tiêu nhiều tiền như vậy thì học phí học kỳ sau phải làm sao?"

"Phần lớn tiền của nhà mình không phải đều do con kiếm sao? Con mua bằng tiền con kiếm được."

Nói không sai, nhưng Quan Thu Lan nghe xong lại càng thêm tức giận. Chỉ là Tô Trí đã vào phòng khóa cửa lại, cho dù bà ta có tâm trạng gì cũng đều bị anh ngăn ở bên ngoài.

******

Ngày hôm sau, bệnh của Thẩm Sơ Tuyết đã khá lên, thật sự đội bên tỉnh không thể kéo dài được nữa.

Sáng sớm, cô đã thúc giục bố mau chóng đưa cô qua đó, nếu hôm nay không đi, không cần tự cô rời đội thì vị huấn luyện viên kia cũng có thể trực tiếp đuổi cô.

Cô vừa khôi phục tinh lực, toàn bộ nhà họ Thẩm cũng đều sống dậy, bố Thẩm mẹ Thẩm tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng, sau khi đưa cô đến đội thì bọn họ đi mở cửa hàng, bắt đầu bận rộn sự nghiệp của mình.

Hôm nay khi Thẩm Sơ Tuyết đến không tính là muộn, vào phòng huấn luyện, các chị em trong đội không phải thay quần áo ở phòng thay đồ thì cũng là nói chuyện phiếm ở quán ăn sáng, nhìn thấy cô đi vào, vài cô gái lập tức vây quanh cô.

''Tiểu Tuyết, cậu khỏi bệnh rồi sao?''

"Ngày đó cậu đột nhiên té xỉu, cô Triệu cũng bị dọa sợ."

Thẩm Sơ Tuyết nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của các cô ấy, lộ ra một nụ cười thật lớn: "Đã khỏe rồi, hôm qua tớ đã nghỉ thêm một ngày để chắc chắn mọi thứ đều ổn."

Lúc này, một nữ sinh cao gầy mới vừa thay xong quần áo bước ra khỏi phòng thay đồ, giọng điệu lạnh lùng: "Cũng may cậu quay về rồi, nếu không sẽ có vài người đắc ý muốn chết, đối thủ chủ động rời đi ngay cửa ải tuyển chọn, đây là cái bánh to lớn rơi từ trên trời xuống chứ.''

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc