Anh Trai, Em Muốn Múa Ở Thế Vận Hội

Chương 4 – Gặp nhau

Trước Sau

break

Lục Mẫn đúng thật bị nói đến mức động lòng, nhưng những cái này vẫn cần phải bàn bạc thật kỹ.

Bà ấy bỏ qua chủ đề này mà nhắc đến chuyện học thể thao: “Con quyết định tiếp tục học thể thao sao? Nếu được chọn vào đội tuyển quốc gia, sau này sẽ chỉ khó khăn hơn thôi.”

“Vâng ạ, con đã suy nghĩ kĩ rồi, con có thể chịu được cực khổ!” Thẩm Sơ Tuyết kiên định nói: “Con muốn tiếp tục thi đấu.”

Lục Mẫn thở dài: “Được rồi, vậy thì mẹ sẽ từ chối đạo diễn.”

Nhưng lúc Cao Dương nghe tin qua điện thoại thì vội vàng muốn đến gặp cô ngay. Thẩm Sơ Tuyết nghĩ một hồi, đạo diễn Cao đã đến nhà cô mấy lần, đời trước đã chăm sóc cô khá nhiều, lần này cô nên đến thì tốt hơn.

Cao Dương sống ở một biệt thự ở ngoại ô, Thẩm Sơ Tuyết biết đây là nhà của vợ chồng ảnh đế Lương và ảnh hậu Phương, là diễn viên chính của bộ phim lần này, nếu như theo quỹ tích ban đầu, thì cô sẽ vào vai con gái của hai người họ.

Xe của bố Thẩm dừng lại, họ thấy đạo diễn đang hút thuốc đợi sẵn ở trước cửa.

Thẩm Sơ Tuyết vừa xuống xe, Cao Dương đã lập tức dập tàn thuốc, trong mắt hận không thể lóe lên ánh sáng xanh của chó sói: “Tiểu Tuyết!” Anh ấy nhiệt tình gọi, ôm chào Thẩm Triển Chiêu như chào anh em rồi kéo ông ấy đi vào, lại quay đầu quan tâm đến Lục Mẫn và Thẩm Sơ Tuyết.

Vào trong biệt thư, ảnh hậu Phương mang váng sữa trứng* ra mời mọi người ăn, Cao Dương kéo cô ấy đến ngồi bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết, nói với bố mẹ Thẩm: “Mọi người đều biết Phương Dĩnh, nhìn như vậy có phải rất giống Tiểu Tuyết của chúng ta không? Tối hôm qua Phương Dĩnh đã đồng ý với tôi, sau khi vào đoàn làm phim thì sẽ xem Tiểu Tuyết như con gái ruột mà đối xử. Có cô ấy và Lương ảnh đế ở đây, Tiểu Tuyết ở trong giới này còn không phải đi ngang không gặp chút chướng ngại nào sao?”

*双皮奶: đây là món váng sữa trứng của Hồng Kông, sử dụng lòng trắng trứng, đường cát trắng và sữa tươi nguyên kem, thành phẩm có màu trắng hoặc vàng nhạt, lỏng hơn so với váng sữa của Việt Nam.

Thẩm Triển Chiêu có chút xấu hổ, bọn họ tới đây là để từ chối, người ta càng nhiệt tình ông ấy lại càng xấu hổ.

Thẩm Sơ Tuyết lại rất tự nhiên ăn một miếng váng sữa trứng, quay đầu nói với Phương Dĩnh: “Cô ơi, cô làm ngon quá đi.” Đời trước vợ chồng ảnh đế Lương đối xử với cô cũng rất tốt, vừa là giáo viên vừa là bạn bè, sau này mọi người đều thân quen với nhau, cô biết Phương Dĩnh thích nhất là được người khác khen điểm tâm mình làm ngon.

“Thật sao?” Phương Dĩnh quả nhiên bị chuyển hướng sự chú ý: “So với bên ngoài bán thì sao?”

Thẩm Sơ Tuyết cẩn thận nhai quả hạch và nho khô, thành thật nói: “Lâu lắm rồi cháu không ăn món này, cũng quên mất có mùi vị thế nào, nhưng mà cái này có độ ngọt vừa phải, quả hạch cũng rất ngon.”

Phương Dĩnh nhớ đến cô bé này là vận động viên của tỉnh, đoán chừng mỗi ngày đều bị giữ lại luyện tập: “Mỗi ngày các cháu huấn luyện bao lâu?”

Cô nhớ lại một chút rồi nói: “Trước đây thì là buổi sáng và chiều, một ngày khoản sáu, bảy tiếng. Gần đây đã đổi huấn luyện viên, thời gian nghỉ trưa bị rút ngắn lại, buổi tối phải tập thêm đến tám giờ rưỡi.”

“Trời ạ, thời gian dài như vậy, mỗi ngày đều không cảm thấy nhàm chán sao?”

“Không có thời gian nghĩ xem có chán hay không, mọi người chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà huấn luyện viên giao cho, mau chóng bức phá bản thân, có lẽ lo lắng còn nhiều hơn nhàm chán.” Thẩm Sơ Tuyết cười nói: “Nhưng mà vì cháu học thứ mà mình thích, cho nên không cảm thấy nhàm chán ạ.”

Lục Mẫn ở bên cạnh nói giúp cô: “Đứa nhỏ này thực sự rất thích, lúc bị sốt vẫn cố gắng huấn luyện, chỉ khi con bé ngã xuống người khác mới biết đã bị sốt rồi.”

Phương Dĩnh có ấn tượng rất tốt về Thẩm Sơ Tuyết, cảm thấy cô nói chuyện rất để tâm, rất chân thành, không a dua nịnh nọt giống như nhiều người trong giới này, sau đó cô ấy tiếp tục hỏi những chuyện khi làm vận động viên.

Thấy bên Phương Dĩnh không trông cậy được, Cao Dương tiếp tục thuyết phục bố mẹ Thẩm, dùng tiền cát xê cao để dụ dỗ. Khu cư xá mà bọn họ ở cũng không tính là tốt, nghĩ đến gia cảnh, người bình thường không có mấy ai có thể cưỡng lại cám dỗ này.

Bố mẹ Thẩm không chút động lòng, chỉ nói tôn trọng ý kiến của con mình, trái lại khiến Cao Dương có chút kính trọng.

Cuối cùng Phương Dĩnh cũng không chịu đựng được nữa, nói: “Đạo diễn Cao, xin đừng cướp nhân tài của quốc gia nữa, giấc mộng của cô bé này là làm rạng danh tổ quốc, cùng lắm thì chờ cô bé giải nghệ rồi hẵng hợp tác.”

Trong lúc trò chuyện với Phương Dĩnh, Thẩm Sơ Tuyết đã tiết lộ ý định cân nhắc tham gia vào ngành giải trí sau khi giải nghệ, Phương Dĩnh lập tức nói giúp cô.

“Ôi, vẻ ngoài này y hệt như trong tưởng tượng của tôi, đi đâu tìm được người thứ hai đây.” Cao Dương bất lực, từ lúc anh ấy nhìn thấy hình ảnh Thẩm Sơ Tuyết xuất hiện trong đám đông trên kênh thể thao là đã nhờ cậy quan hệ tìm hiểu xem cô ở đội nào. Anh ấy chạy từ Đế Đô đến đây, kết quả cô lại say mê yêu thích thể dục: “Được rồi, đợi đến khi cháu giải nghệ, nếu có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác.”

Thẩm Sơ Tuyết mỉm cười nói: “Sẽ có cơ hội thôi.”

Cao Dương nhìn vẻ ngoài hoàn hảo của cô, cảm thấy đau đớn: “Ôi, ai bảo tôi không thể cướp người với quốc gia chứ.”

Mặc dù không thành công kéo người vào đoàn phim, nhưng đạo diễn vẫn giữ họ lại hồi lâu, bố mẹ Thẩm chỉ lớn ảnh đế ảnh hậu vài tuổi, lần trò chuyện này bất nhờ ăn nhịp.

Khi họ rời khỏi biệt thự trở về khu cư xá thì đã là buổi tối rồi.

Thẩm Sơ Tuyết cũng không còn nhanh nhẹn hoạt bát nữa, ngồi một ngày cô đã cảm thấy mệt mỏi, tay chân uể oải bước xuống xe.

Trên bầu trời, một bên là màu cam nhuộm bởi ánh hào quang, một bên là hoàng hôn tràn ngập màu tím xanh, như thể phân biệt rõ ràng, nhưng lại không hoàn toàn chia cắt.

Thẩm Sơ Tuyết đóng cửa xe, lúc quay người lại thì thấy Tô Trí.

Anh mặc áo trắng, ánh sáng hơi tối vào lúc chạng vạng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, mà giống như tia ánh sáng được sắp xếp cẩn thận. Một đóa hoa ráng chiều diễm lệ lướt qua trên đầu anh, đôi mắt của thiếu niên dường như phát sáng.

Thật ra cô đã rất nhiều lần tưởng tượng về cảnh tượng gặp lại Tô Trí.

Ví dụ như trong buổi họp báo, tưởng tượng anh sẽ đột nhiên đến mang cho cô một bất ngờ. Ví dụ khi cô buồn bã trong đoàn làm phim, tưởng tượng anh sẽ mang trà sữa đến thăm mình. Cũng từng nghĩ đến ngoại hình của anh, hẳn là đã trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều rồi. Nhưng cô tin cho dù anh có trở thành dáng vẻ thế nào đi nữa, cũng là loại mà cô thích.

Nhưng cô chưa từng nghĩ lúc bọn họ gặp lại nhau, anh vẫn là thiếu niên trong ký ức, là dáng vẻ mà cô quen thuộc.

Sao ông trời lại tốt với cô như vậy, trên đời sao có thể có cô gái may mắn được như cô!

Trên mặt không kìm được lộ ra ý cười.

Tô Trí dừng bước.

Thân hình mảnh mai tinh tế kia khiến đồng tử của anh co lại. Cô vẫn cười như vậy, đứa nhỏ chỉ biết ném đá vào hồ, nhưng lại không quan tâm sau đó mặt hồ gợn sóng. Không hề biết hồ nước vì thế tạo ra gợn sóng mãnh liệt ra sao, cuối cùng cả đời không thể bình tĩnh lại được.

Anh muốn quay người đi ngay, nhưng chân cứ như bị đóng đinh trên mặt đất.

Cô lại đến rồi, cô lại muốn ném đá nữa sao?

Ngày mai, cô lại muốn đi

Tô Trí nhìn cô đi về phía mình, trong đầu cứ như có rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại như trống không, cho đến khi nghe cô gọi: “Anh ơi, anh đã khỏi bệnh chưa?”

Bệnh? Bệnh gì?

Ồ, đúng rồi, anh bị ốm. Mặc dù các thiết bị hiển thị trái tim của anh vẫn ổn, nhưng anh biết trong tim mình có một vết thương, không có cách nào lành lại được. Anh là bác sĩ chuyên ngoại khoa, có thể chẩn đoán bệnh tình của mình.

“Anh ơi, sao anh không nói gì thế?” Thẩm Sơ Tuyết vẫy tay ý bảo bố mẹ về trước, sau đó kéo áo của Tô Trí, căn bản không cần phải làm quen lại, ngay khi chạm vào anh, cảm giác thân thuộc trước đó như đã được đặt vào đúng chỗ: “Hôm nay anh thi cuối kỳ, có phải mệt lắm không? Buổi tối có thể đến nhà em ăn cơm không, em sẽ nói ba em nấu đồ ăn ngon cho anh.”

Lần gặp mặt này không xảy ra ở đời trước, đời trước hôm nay cô đi gặp đạo diễn, nhưng khi đó là đồng ý tham gia đóng phim. Lúc đó cô rất tò mò về ngành giải trí, hơn nữa cô Phương Dĩnh lại nhiệt tình giữ lại, cho nên cô đã ở lại biệt thự một đêm.

“Không đâu.” Anh nghiêm nghị nói.

Thẩm Sơ Tuyết không hiểu nhìn anh, trong ký ức anh đối với cô thường bất đắc dĩ, nhưng gần như chưa từng từ chối cô. Cho dù là chuyện không phù hợp ‘đứa trẻ nhà người ta’ đến đâu, cuối cùng anh cũng sẽ đồng ý với cô, cùng làm với cô.

Nhưng hôm nay cô chỉ mời anh đến nhà ăn cơm thôi, thế mà anh từ chối?

Thực sự không thoải mái sao?

Thẩm Sơ Tuyết kiễng chân, muốn chạm vào trán của anh, nhưng anh đã quay đầu tránh khỏi.

Bàn tay của cô dừng lại trên không một lúc, rồi chậm rãi buông xuống, cực kỳ ấm ức: “Anh, có phải anh giận em không, nhưng tại sao chứ? Anh ghét Hy Hy sao?”

Nếu như là Tô Trí mười năm sau thì phản ứng này cũng không có gì, dù sao cô cũng đã từng nhìn thấy ảnh cưới của Hoàng Tĩnh Mỹ, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ rõ ràng còn chưa đến mười năm sau.

Khoảng ký ức này có hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ rõ trước khi cô đổi huấn luyện viên, ban đêm phải luyện tập thêm thì mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau làm bài tập. Có đôi khi là ở nhà của anh, vì không để dì Quan phát hiện bọn họ bỏ trốn, hai người còn lén lút truyền mảnh giấy nhỏ.

Tại sao Tô Trí vốn bao dung lại có thể đột nhiên lạnh nhạt thế chứ? Chẳng lẽ đêm qua nói bị bệnh cũng là để tránh cô ư? cùng là để tránh cô?

Thẩm Sơ Tuyết nghĩ mãi không rõ, trong mắt xuất hiện ánh nước.

“Không có.”

“Vậy tại sao anh lại lạnh lùng như vậy.” Cô thay đổi cách nũng nịu: “Anh ơi, hôm nay em phải đến bệnh viện, anh đi cùng em được không, nếu anh đi cùng thì bệnh của em mới tốt lên được.”

Thực ra hôm qua bác sĩ đã nói, hôm nay cô có đến hay không cũng được. Lúc đầu cô không định đi, nhưng mà vì chuyện lớn đời người, chích thêm một mũi cũng không sao.

Tô Trí nhìn cô gái vừa khóc vừa cười một lúc, cô cười làm anh bỏng mắt, lúc khóc thì khiến anh đau lòng.

Không phải chuyện đến bệnh viện là hôm qua rồi sao? Chẳng lẽ đây là tình tiết nhất định phải trải qua, hôm qua anh không đi, chỉ là khiến mọi chuyện chậm thêm một ngày?

Nếu như không trốn được, vậy thì đi đi.

Dù sao trên người anh cũng đã có cả ngàn vết thương rồi, không cần vì thế mà khiến cô không vui nữa.

“...Được.”

Thẩm Sơ Tuyết lần nữa mỉm cười, bên miệng có lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt sáng ngời cong lại thành hình mặt trăng, thuận tiện đưa người về nhà.

Tô Trí không trực tiếp từ chối.

Cô lặng lẽ thở phào, may mà anh vẫn là anh Tô Trí của cô.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc