Bài tập của hôm nay rất nhiều, Tô Trí viết hết tờ bài thi này đến tờ bài thi khác, như một cái máy không có cảm xúc, cỗ máy không biết mệt mỏi, đến khi anh làm đến một phần bài thi lịch sử.
Hãy tóm tắt thành tựu lịch sử của Tần Thủy Hoàng. (10 điểm)
Thời gian trong khoảnh khắc này ngang dọc đan xen.
Lần đó, dì Lục cũng đến gọi anh giống như hôm nay. Đến phòng của cô gái nhỏ, em ấy nhỏ tiếng nói muốn cùng đi bệnh viện với anh, còn bảo anh nói với người lớn là bản thân anh muốn cùng đi.
Anh đã đi, mang theo bài tập, còn giúp dỗ em ấy cho chú dì đều về nhà, một bên làm bài tập, một bên đáp ứng sự nhõng nhẽo mềm mại dịu dàng của cô gái nhỏ sau khi bị bệnh.
Cô ốm rồi, sức khỏe không tốt, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, muốn cùng anh nói chuyện nhiều chút.
“Anh, anh biết không, huấn luyện viên mới đến buổi trưa chỉ cho chúng ta thời gian một tiếng đồng hồ để ăn cơm!”
“Ừm.”
Đúng lúc đó anh đang trả lời câu hỏi này, cầm bút đã viết: Trần Thủy Hoàng đã thành lập lên triều đại phong kiến thống nhất đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc.
Cô rất ấm ức nói: “Nhà ăn của chúng ta xa như thế, đừng nói đến nghỉ trưa, em đi ăn cơm đều phải chạy.” Thật ra cũng vẫn ổn, cô đều không nói với bố mẹ những điều này, nhưng khi đối mặt với Tô Trí, không biết vì sao lại muốn nói như vậy.
Đầu bút của anh ngừng lại, nói: “Sao lại nghiêm khắc như vậy?” rồi lại viết điểm thứ hai của câu trả lời, hệ thống quận huyện thay thế cho hệ thống phân đất phong hầu.
“Đúng thế, có điều mọi người đều nói, có thể ở trong tay anh ấy kiên trì đến cùng, khả năng đến Thế Vận Hội là rất lớn. ”
Tần Thủy Hoàng thiết lập chế độ quân chủ chuyên chế phong kiến.
“Anh, em có chút buồn ngủ…….”
Thẩm Sơ Tuyết duỗi tay phải không có kim ra, tùy ý nắm lấy tay trái của anh: “Anh nhớ phải giúp em xem bình truyền dịch nha.”
Bàn tay nhỏ mềm mại như không xương đặt trên mu bàn tay của anh, lòng bàn tay của cô vì nhiều năm cầm dụng cụ thể dục mà có những vết chai, cái chạm đó khiến đáy mắt anh giờ đây gợi lên sự dao động.
Khi còn nhỏ cô đã thường kéo anh như thế, nhưng đêm nay, mu bàn tay của anh dường như đặc biệt nhạy cảm, tình cảm thời niên thiếu từ nơi nào đó tràn ra, theo tĩnh mạch đi vào tim.
Anh đột nhiên đã quên mất điểm thứ tư là gì, quay đầu lại nhìn cô gái đang nửa nằm trên ghế truyền dịch. Dung mạo từ nhỏ đã xinh đẹp rạng rỡ lại vì phát sốt càng thêm chút đỏ, cô chắc là rất khó chịu, nhưng nhìn vào vẻ mặt vẫn cứ vô lo vô nghĩ, nhắm mắt lại, hàng lông mi dài như cánh bướm rung nhẹ.
“Hy Hy, em thật sự thích <
Cô sắp ngủ rồi, mơ hồ đáp: “Ừm, thích ạ.”
Tô Trí không làm phiền cô nữa, cho phép cô nắm lấy tay phải, tay trái tiếp tục viết bài tập.
Tần Thủy Hoàng chú trọng nông nghiệp đàn áp thương nghiệp, thống nhất đo lường, nối liền và xây dựng Vạn Lý Trường Thành…….
Anh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bình dịch vẫn còn hơn một nửa, luôn cảm thấy có chút cảm xúc mà anh không hiểu được, giống như truyền dịch vậy, từ lòng bàn tay ngây thơ trẻ con của cô, truyền vào trong cơ thể máu thịt của anh.
Ngày hôm đó, anh cõng Thẩm Sơ Tuyết từ bệnh viện trở về, đến tận hành lang của tiểu khu, cô gái bị bệnh vẫn nằm êm ái trên lưng anh: “Anh, em không ghét huấn luyện viên đó nữa.”
“Vì sao?”
“Vì bị bệnh rồi, anh sẽ cõng em.” Cô thậm chí còn không có sức để ngẩng đầu lên, cằm đặt trên vai anh, một tí lại cọ cọ, “Thật sự không muốn xuống, em vẫn muốn tiếp tục bị bệnh.”
Tim của Tô Trí đều bị lời nói của cô mà tan chảy, đến nửa lời quở trách cũng không thể nói.
Ở hành lang của tiểu khu được coi là nghèo nàn ở Thượng Hải, anh thả cô xuống, đỡ cho cô đứng vững. Đèn điều khiển bằng giọng nói vì tiếng động này mà một lần nữa sáng lên, để anh có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô gái.
“Hy Hy nhanh chóng lớn lên nha.”
Khi đó anh chưa từng nghĩ đến, một tuần sau, anh lại xé đi trang viết về Tần Thủy Hoàng trong sách lịch sử, sau hai tháng chọn ban tự nhiên, rồi lại chạy đến bên còn lại của nửa trái đất, ở một đất nước còn chưa thành lập được ba trăm năm, cũng không có ai cùng anh nói về Tần Thủy Hoàng.
…….
Tô Trí mặt vô cảm xé bài thi, lại lấy quyển sách lịch sử, lại xé một lần nữa. Hạt giống Thanh Bắc (Thanh Hoa và Bắc Đại) khống chế sức lực, ngay cả dấu vết để lại trên sách cũng đều giống như kiếp trước.
Sau này anh thậm chí còn hận cô.
Vì sao lại quyết định đi cùng đạo diễn, lại một mực không nhắc đến chuyện này với anh, lại nói đi nói lại đến huấn luyện viên sau này sẽ không còn liên quan nữa, nói đến thể dục nghệ thuật mà cô đã từ bỏ, nói đến nhà ăn của đội tuyển cấp tỉnh………sau cùng, cuối cùng anh cũng đã hiểu, anh là một trong những, thứ bị cô vứt bỏ.
Như vậy, lần này sống lại là vì để anh trải qua lại những điều này một lần nữa?
******
Thẩm Sơ Tuyết ngủ một giấc ở bệnh viện, ngược lại khi về đến nhà lại tỉnh táo một chút, rất nghiêm túc mà nói với bố mẹ: “Bố mẹ, ngày mai hai người đều đi làm đi, mình con ở nhà nghỉ ngơi.”
Lục Mẫn và Thẩm Triển Chiêu nhìn nhau một cái, Lục Mẫn nói: “Con vẫn chưa khỏe lại, đừng nghĩ nhiều như thế, bản thân chúng ta tự có tính toán, nhanh đi ngủ đi.”
Thẩm Sơ Tuyết vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng về vấn đề này Lục Mẫn lại không nghe cô, chỉ bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, chuyện của người lớn bản thân bọn họ tự biết xử lý.
Nhìn thấy bố mẹ không ai bảo ai đều không để cô lo lắng về chuyện trong nhà, Thẩm Sơ Tuyết tạm thời chỉ đành bỏ qua, ngày mai chuẩn bị không ngừng cố gắng.
Ban ngày cô ngủ nhiều rồi, bây giờ nằm trên giường ngược lại lại không ngủ được, vừa hay nghĩ xem sau này nên làm thế nào.
Nếu như bước vào làng giải trí giống như kiếp trước, con đường này cô đã từng mò mẫm đi qua một lần rồi, lần trước đã thuận buồm xuôi gió, nếu như lại một lần nữa chắc chắn sẽ như cá gặp nước, nhưng trong lòng cô lại không muốn làm như thế.
Cô muốn đổi một con đường khác để thám hiểm, ở lại đội tuyển cấp tỉnh, tiếp tục tham gia đủ các loại cuộc thi và tuyển chọn. Con đường này đầy rủi ro và gai nhọn, tuy cô chưa từng tự mình đi qua nhưng năm đó Hoàng Tĩnh Mỹ người có trình độ tương đương cô đã chọn con đường này.
Nếu như Hoàng Tĩnh Mỹ tham gia hai lần thế vận hội, không lấy được một tấm huy chương, vốn dĩ còn muốn chống đỡ đến thế vận hội năm 2020 cố gắng tranh tài, đáng tiếc trời không chiều lòng người, cuộc thi bị hoãn lại, cô ta thật sự không chống đỡ được nữa, giải nghệ rồi gia nhập làng giải trí, trở thành một người mới.
Thẩm Sơ Tuyết nghĩ một lúc, cảm thấy phần rủi ro này, bản thân gánh vác được, thậm chí vì loại việc không xác định này, có chút phấn khích mơ hồ. Cô càng xem trọng quá trình, trải qua một đoạn hành trình này, sau này nghĩ lại cũng sẽ không cảm thấy hối hận.
Cô cảm thấy bản thân quá may mắn, trên thế giới này có mấy người có được cơ hội này, có thể ở trên đường đời thử qua hai loại khả năng hoàn toàn khác biệt.
Trong khi tràn đầy khao khát, cô chầm chậm chìm vào giấc mộng, có một giấc mơ mờ ảo.
Giấc mơ này giống như cuộn phim bị hỏng, cứ tiếp diễn, vỡ vụn rải rác, hình như là ở bệnh viện, cô nắm lấy tay của một người mà ngủ thiếp đi. Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, lại đến hành lang tối tăm ở tiểu khu cũ, có một người đứng trước mặt, hình dáng mơ hồ, nhìn không rõ mặt, lại nghe thấy giọng của anh ấy, lạnh lùng trong trẻo như tuyết trắng đang rơi.
Cô nghe rõ rồi, anh ấy nói là, Hy Hy nhanh chóng lớn lên nhé.
……
Thẩm Sơ Tuyết bừng giật mình tỉnh lại từ trong mơ, toàn thân đều là mồ hôi.
Cô một bên tắm rửa, một bên nhớ lại giấc mơ đó, có thể nhớ lại lác đác vài đoạn, chỉ có câu nói đó cực kỳ rõ ràng, giống như bình thường đã có dấu ấn khó phai trong não vậy.
Có lẽ là ngày hôm qua của kiếp trước, lúc đó cô sốt đến mức cả người mơ mơ hồ hồ, hóa ra anh còn nói qua những lời như này sao?
Sau này cô trưởng thành rồi, đáng tiếc sau này, bọn họ cũng không có sau này nữa.
Thẩm Sơ Tuyết chỉ chán nản trong phút chốc, rồi lại phấn chấn lên. Kiếp trước đã là quá khứ rồi, cô có thể trọng sinh trưởng thành một lần nữa, lần này, cô muốn để bọn họ có sau này.
Cô tắm xong, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, dường như là hạ sốt rồi, thấy bố mẹ vừa làm xong bữa sáng, lại lần nữa thừa cơ nhắc lại một lần chuyện đã nói hôm qua.
Tối qua Lục Mẫn và Thẩm Triển Chiêu sau khi nghe cô nói xong, đã bàn bạc một chút, cảm thấy con gái hối thúc bọn họ đi làm, có lẽ là lo lắng cho tình hình kinh tế trong nhà.
“Hy Hy, có một số việc lúc trước con còn nhỏ, nên không nói với con, thật ra, nhà chúng ta không có nghèo đến thế.”
Vì để khiến con gái an tâm, Thẩm Triển Chiêu chạy bước nhỏ đi lấy một chiếc hộp sắt bị khóa, mở ra cho cô xem: “Đây là nhà mà mấy năm trước nhà chúng ta mua, ở trung tâm thành phố, đều sửa sang xong rồi, không chuyển tới đó chủ yếu vì mở tiệm ở bên này, con đi tới đội tuyển cấp tỉnh cũng tiện, hàng xóm cũng đều quen thuộc rồi……..”
“Cũng có tiền tiết kiệm, nhà chúng ta có điều kiện, không phải rất giàu, nhưng cũng không phải lo cái ăn cái mặc, thế nên con muốn làm cái gì thì làm cái đấy, bố mẹ đều ủng hộ con.”
Thẩm Sơ Tuyết biết điều kiện gia đình cô không tệ, kiếp trước sau khi cô rời khỏi đội tuyển cấp tỉnh, bố mẹ đã chuyển đến căn nhà ở trung tâm thành phố, cô còn biết, bố mẹ vì cô, đã hy sinh rất nhiều.
Sau khi cô đi cùng đạo diễn, quán mì nhỏ của bố mở thêm nhiều chi nhánh, mẹ tự mình thành lập công ty, chỉ mười năm ngắn ngủi đã sắp lên sàn chứng khoán. Đều là vì cô, bị bệnh, tham gia thi đấu, không thể không có người bên cạnh, bố luôn đóng cửa tiệm để ở bên cô, chưa từng vắng mặt ở cuộc thi lớn nhỏ nào, mẹ làm việc ở một công ty nhỏ, lúc vừa đến Thượng Hải đã là quản lý, đến bây giờ cũng chỉ là một tổng giám đốc.
So với người bình thường, sự phát triển này không thể nói là kém, nhưng cô đã biết mẹ là một nữ cường nhân có năng lực có sự nghiệp, làm sao vẫn có thể nhìn bà ấy hy sinh vì mình. Cô quyết định tiếp tục luyện thể dục nghệ thuật, nhưng không hy vọng bố mẹ sẽ vì quyết định này của cô, mà không lập nghiệp.
Thẩm Sơ Tuyết ở trong ánh mắt yêu thương sâu sắc của bố mẹ, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Hôm qua đạo diễn Cao Dương đến đây, con nghe thấy rồi nhưng con quyết định ở lại đội tuyển tỉnh.”
Bố Thẩm mẹ Thẩm nghĩ đến người huấn luyện viên mới nghiêm khắc của cô, cau mày không nỡ, nhưng không vội nói gì cả, ra hiệu cho cô tiếp tục.
“Nhưng mà, sau này con đi thi đấu, không cần hai người ở bên, con có thể tự mình đi thi đấu!” Thẩm Sơ Tuyết nói, “Bố, bố không thích nấu ăn sao, quán mì nhà chúng ta làm ăn tốt như vậy, có thể mở thêm nhiều tiệm nữa, biết đâu sau này có thể mở trên toàn quốc. Mẹ, mẹ không phải là luôn cảm thấy công ty hiện tại quy mô nhỏ sao, nếu như nhà chúng ta có nhiều tiền tiết kiệm như thế, chúng ta có thể tự mình khởi nghiệp!”
Lục Mẫn nghe xong, phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng rất nhanh, bà ấy lại ý thức được con gái là thật lòng nghĩ như thế, mà những thứ này, thật ra bản thân bà ấy cũng từng nghĩ qua.
Đặc biệt là khởi nghiệp.
Với tư cách là người đã ứng tuyển vào vị trí quản lý ở đầu thế kỷ, là nữ cường nhân đưa cả gia đình từ quê nhà Tô Châu đến Thượng Hải, Lục Mẫn sớm đã bất mãn với công ty nhỏ đó, bản thân muốn ra ngoài làm riêng lẻ. Nhưng mỗi khi ý tưởng này xuất hiện, bà ấy đều nghĩ đến con gái, bà ấy không nỡ để con gái thiếu tình cảm gia đình, tự mình dập tắt ngọn lửa khởi nghiệp này.
Tham vọng nghề nghiệp của mẹ lớn hơn của bố, Thẩm Sơ Tuyết nhìn ra sự dao động của mẹ, thừa thắng xông lên: “Mẹ, đến lúc đó cả nhà ta đều cùng nhau phấn đấu vì sự nghiệp của riêng mình, bố mở cửa hàng, mẹ lập công ty, con nỗ lực đi thi đấu, mọi người trong nhà cùng nhau tiến bộ, bầu không khí như này thật tuyệt ạ!”