Anh Trai, Em Muốn Múa Ở Thế Vận Hội

Chương 10: Bệnh đau dạ dày

Trước Sau

break

"Chuyện tình đầu tiên" là cuốn tiểu thuyết được lưu hành rộng rãi gần đây, nó được các nữ sinh truyền miệng, sau khi thu âm thành sách nói, cuối cùng thành phẩm lại rất chất lượng. Trong đó, diễn viên lồng tiếng cho nam chính là Sunne nhất thời nổi tiếng, được bàn luận nhiều hơn cả các ngôi sao.

Chẳng qua anh ấy rất khiêm tốn, không tham gia đường đua diễn xuất, sau đó cũng không tiếp tục theo nghề lồng tiếng nữa, dần dần nhạt nhòa trong mắt mọi người, làm cho cô không có cách nào biết được tin tức của anh.

Khi đó tất cả mọi người đều tiếc nuối, không hiểu sao giọng nói tốt như vậy mà lại không tiếp tục dấn thân vào nghề lồng tiếng, Thẩm Sơ Tuyết quả thực cũng không rõ, chẳng qua sau này anh ấy sẽ trở thành bác sĩ, có thể là bởi vì yêu thích y học hơn chăng.

Thẩm Sơ Tuyết buồn rầu ngồi lại trên ghế, hút một ngụm trà sữa, lơ đãng nói: “Quyển sách đó à, để em quay về tìm xem, ngày mai sẽ mang đến cho chị.”

Cô có chút lo lắng, không biết khi đó Tô Trí làm như thế nào lại được chọn lồng tiếng, nhưng như thế nào cũng không thể bị phát hiện một cách bất ngờ trong bếp được.

“Không cần đâu, ngày mai chị cứ thành thật học thuộc bài thôi, ngộ nhỡ cô Triệu tịch thu sẽ phiền toái.” Đào Nguyện nói, “Nhưng em thực sự không sao chứ?”

“Không sao đâu, chị thực sự không xem nữa sao?”

“Ừ, vẫn là tập trung vào trận thi đấu này đi, nếu như lần này có thể được chọn, chị sẽ mua một quyển.”

Họ uống hết trà sữa, dự định lại đi trung tâm thương mại mua sắm, sau đó cùng nhau quay về đội chạy vài vòng để tiêu hóa lượng đường và chất béo vừa hấp thu.

Sau khi từ quán trà sữa đi ra, họ đi bên lề đường, Đào Nguyện đột nhiên lớn tiếng gọi: “Mọi người nhìn xem, đó không phải là Hoàng Tĩnh Mỹ sao?”

Thẩm Sơ Tuyết nhìn bên kia đường, quả nhiên thấy Hoàng Tĩnh Mỹ, bên cạnh cô ta còn có một bóng dáng hơi quen, nhưng do đối phương quay lưng về phía cô hướng về phía cửa hàng, nên không thể nhìn rõ được.

“Hoàng Tĩnh Mỹ thì sao, cũng không phải siêu sao quốc tế, có cái gì lạ đâu mà kêu lớn thế.” Cao Lộ Chi nói, “Đi, chúng ta đi vào trung tâm thương mại đi.”

Họ không nhìn về phía bên Hoàng Tĩnh Mỹ nữa, đến trung tâm thương mại gần đó, hăng hái đi dạo quanh mấy cửa hàng, một tầng rồi lại một tầng, sau đó buổi tối quay về đội chạy 3km, lại làm bài huấn luyện cơ bản, sau đó mới về nhà.

Khi Thẩm Sơ Tuyết đi ra khỏi đội tuyển tỉnh, trời vẫn còn sáng, nhưng khi cô sắp về đến nhà trời lại đột nhiên bắt đầu mưa, trong chốt lát thành mưa to như trút nước, chờ cô về đến nhà thì đã ướt sũng.

Trước tiên cô lấy hai cái điện thoại ra kiểm tra, xác định hộp đựng ở trong cặp vẫn còn ổn, có thể mang đi tặng được, lúc này mới đi tắm rửa thay quần áo. Cô lau tóc khô một nửa, vắt khăn trên vai, đứng trước giá sách nhìn nhìn, rất nhanh tìm thấy "Chuyện tình đầu tiên"

Thẩm Sơ Tuyết lật cuốn sách trên tay, quả nhiên là tiểu thuyết mà trước đây cô yêu thích, nhìn còn cũ hơn sách giáo khoa của cô.

Cô suy nghĩ một chút, cầm cuốn sách theo, mở ô đi đến tiệm mì Thẩm Ký cách đó không xa. Nếu có ý định đi lồng tiếng, anh nhìn thấy cuốn sách này chắc sẽ có chút phản ứng gì đó..

Hôm nay trời mưa to, có rất ít người đến quán ăn, chỉ có vài bàn ngồi tụm năm tụm ba.

Thẩm Sơ Tuyết cất ô, đi vào trong cửa hàng, đã thấy Tô Trí hôm nay không làm việc ở phòng bếp, mà dựa vào bàn nghỉ ngơi với sắc mặt tái nhợt, bố Thẩm đang rót nước cho anh.

“Anh ấy bị sao vậy ạ?” Thẩm Sơ Tuyết vội vàng chạy tới hỏi, không quan tâm đến cuốn sách nữa, tiện tay đặt lên bàn.

“Bị đau dạ dày, con trông quán, bố đi mua thuốc dạ dày cho cậu ấy” Thẩm Triển Chiêu nói.

Ông ấy đối với Tô Trí rất tốt, thực ra không chỉ có bởi vì con gái từ nhỏ đã thích bám lấy người ta, cũng không phải vì đã từng chăm sóc đứa bé vài ngày thời còn nhỏ, mà là vì từ đáy lòng thật sự yêu thương đứa nhỏ này.

Thời điểm Tô Trí cùng mẹ anh mới vừa dọn đến đây, anh thường bị nhốt trong nhà, cũng chỉ có thể làm vậy, dù sao người lớn phải đi làm không có cách nào khác, nhưng sau đó Thẩm Triển Chiêu mới biết được, Quan Thu Lan đi ra ngoài, cũng không để lại cho đứa trẻ một miếng cơm nào, mỗi ngày đều nhịn đói cho đến khi bà ta trở về mới có thể ăn chút đồ ăn nhanh.

Bình thường anh cũng không khóc không ầm ĩ, hàng xóm không ai biết anh sống như thế nào, chỉ vì ngày đó Thẩm Sơ Tuyết bị ốm nói muốn anh trai nhỏ bầu bạn, Thẩm Triển Chiêu tới nhà tìm anh, mới phát hiện Tô Trí ở nhà đói đến mức nôn ra mật chua.

Sau đó, Thẩm Sơ Tuyết thành thói quen khi bị ốm muốn Tô Trí bầu bạn, mà nhà họ Thẩm thường đưa anh về nhà mình, nói rằng muốn anh chơi với em gái, thực ra cũng là vì muốn để anh được ăn bữa cơm nóng.

Đó là mùa hè năm 2000, nhà họ Thẩm cho anh điều ấm áp nhất.

Mà hiện tại Tô Trí hơi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô gái trẻ, cơ thể đã lên tiếng trấn an trước khi não anh kịp phản ứng.

Anh biết chính mình không có chuyện gì, ngày này một năm trước, thiếu chút nữa anh cho rằng mình thật sự sống không nổi nữa, nhưng kết quả là vẫn còn sống. Bình thường bệnh dạ dày của anh nghiêm trọng hơn so với Quan Thu Lan, nhưng cuối cùng anh không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, ngược lại Quan Thu Lan gặp chuyện không may.

Ít nhất hiện tại so với bà ta, anh còn tốt chán, bởi vì trong lúc này, cô ở ngay bên cạnh anh.

Sự đau đớn và ký ức không khớp nhau làm anh có một loại cảm giác không chân thật, khi đó anh phát điên đi tìm cô, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, còn hiện tại cô xuất hiện ở đây một cách rõ ràng tự nhiên, thuận lợi giống như thế giới này chính là ảo ảnh anh tạo ra.

“Hy Hy…”

“Em ở đây.” Thẩm Sơ Tuyết tìm cái chén nước ấm “Uống nước không ạ?”

Tô Trí muốn nói gì đó, vừa quay đầu lại liền thấy được cuốn tiểu thuyết mà cô vô tình đặt trên bàn.

Sắc mặt anh trong nháy mắt càng thêm trắng bệch.

Bên ngoài cửa hàng đã tối từ lâu, mưa lớn vẫn ào ào, như một chậu mực đổ xuống. Mấy bàn khách vừa mới ăn xong cũng đã rời đi, trong quán chỉ còn lại hai người bọn họ, có vẻ hơi vắng.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng sấm ầm ầm, gần như đồng thời, trong cửa hàng vang lên tiếng chén thủy tinh vỡ giòn tan. Thẩm Sơ Tuyết ngơ ngác nhìn Tô Trí đang nắm chặt cổ tay cô, rồi lại ngẩn ngơ nhìn anh.

Trong mắt anh cuồn cuộn từng dòng cảm xúc mãnh liệt, giống như biển sâu giữa ban đêm, làm cho cô mơ hồ cũng không hiểu rõ, thậm chí có chút khiếp sợ, giống như không cẩn thận sẽ bị nuốt chửng.

Họ rơi vào giằng co, khoảng cách hai bên ngày càng ngắn lại.

Ngay khi khoảng cách bị rút ngắn gần như không còn gì, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm ấm của Thẩm Triển Chiêu: “Hai đứa đang làm gì vậy?”

Thẩm Sơ Tuyết bị sắc đẹp mê đắm làm cho hoảng sợ, như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng bước sang bên cạnh mấy bước, không tự nhiên nói: “Không, bọn con không có làm gì cả.”

Giấu đầu hở đuôi hết cỡ.

Tô Trí nhìn lòng bàn tay trống không, không nói gì.

Thẩm Triển Chiêu nói: “Thủy tinh vẫn còn đây này, còn cãi nhau à. Thân thể người ta không thoải mái, bây giờ lại còn bị con bắt nạt thật quá đáng.” Ông ấy lại rót thêm một ly nước: “Thật là, phải để nguội một lúc mới có thể uống thuốc.”

Hóa ra bố tưởng họ đánh nhau.

Thẩm Sơ Tuyết yên tâm, cười nói: “Con bắt nạt không chỉ một hai lần đâu.”

Thẩm Triển Chiêu không nói nữa, chờ Tô Trí uống thuốc xong liền giục cô trở về: “Sáng sớm ngày mai còn lên máy bay, về ngủ sớm một chút.”

Thẩm Sơ Tuyết nhanh chóng đồng ý, chờ ngày mai khi bố đưa điện thoại cho Tô Trí, dù họ ở xa nhau cũng không sao, dù sao còn có thể gọi điện thoại và nhắn tin.

Cô ngoan ngoãn rời đi dưới mí mắt của bố, nhưng cô không biết sau khi cô đi rồi, người bố vừa nói họ đánh nhau lại nói với Tô Trí: “Trí Trí à, Hy Hy còn nhỏ”

Đêm nay mưa vẫn rất lớn, điều này chẳng khác gì kiếp trước.

Tô Trí trước khi tan làm, lấy cuốn sách Thẩm Sơ Tuyết quên ở cửa hàng về nhà.

Anh chắc chắn mọi chuyện đã khác, anh không đi Đế Đô, nhưng ngày mai cô sẽ đi máy bay đến Đế Đô.

Anh cầm chiếc ô đen, đi trong mưa.

Đời này mưa to không dội vào người anh.

Điều khiến Tô Trí mười sáu tuổi suy sụp, và Tô Trí hai mươi sáu tuổi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với nó lần nữa, đều không có xảy ra.

Cổ tay ấm áp của cô là thật.

Đôi mắt ngây thơ của cô là thật.

Hương thơm thoang thoảng trên cơ thể cô cũng là thật.

Hoá ra cho dù mưa có to đến đâu, chỉ cần nắng lại xuất hiện, tâm hồn ẩm ướt sẽ ấm áp và khô ráo.

Thẩm Triển Chiêu về đến nhà, nhìn thấy chiếc điện thoại di động mà vợ đã nhờ ông ấy đưa cho Tô Trí, thở dài thườn thượt.

"Cứ đưa nó cho cậu ấy như trước đây đưa trái cây, nhìn anh cau mày kìa, có khó lắm đâu?

“Không phải, Lục Mẫn, trước đây chúng ta đã nói qua, Hy Hy muốn cùng cậu ta chơi đùa chúng ta không phản đối, anh cũng thật lòng yêu thương đứa nhỏ này, thế nhưng, cuối cùng bọn nó cũng không phải trẻ con nữa…”

Thẩm Triển Chiêu nhớ tới ánh mắt Tô Trí nhìn con gái mình hôm nay, trong lòng có chút lo lắng. Đều là đàn ông, ông rất hiểu ánh mắt kia có ý nghĩa gì, đó rõ ràng là yêu đến tận xương tủy mới có nét mặt đó.

Càng đáng sợ hơn là, bình thường Tô Trí không để ai phát hiện được tình cảm của mình, nhiều nhất chỉ là kiên nhẫn với Hy Hy hơn người khác, thế nhưng sao lại phát triển đến mức độ này?

Nếu hai đứa lớn hơn 10 tuổi, ông sẽ vui mừng vì con gái tìm được tình yêu chân thành, nhưng vấn đề là, Tô Trí trưởng thành sớm, nhưng con gái của ông, ai cũng nhìn ra cô thích Tô Trí, nhưng lại cảm thấy cảm giác yêu thích của cô giống với cảm giác trẻ con thích kẹo.

Hai loại tình cảm khác nhau, Thẩm Triển Chiêu hiện tại trong lòng có hàng nghìn lo lắng.

“Anh cũng biết cậu ấy không phải là trẻ con mà? Ngày mai đưa điện thoại cho cậu ấy đi.” Lục Mẫn không nghi ngờ gì nói: “Không biết anh lo lắng cái gì, nếu không có việc gì thì cứ làm như con gái nói, lại mở thêm mấy chi nhánh."

“Tại sao lại không luống cuống cho được, con gái anh mới mười bốn, lớn lên xinh đẹp, em làm mẹ làm sao lại không lo lắng vậy?”

“Lúc đầu em cũng lo lắng , nhưng có Trí Trí ở bên nên em không lo lắng nữa. Chu Ngọc ở phía trước, những chàng trai khác muốn bắt cóc con bé cũng không dễ gì.”

Thẩm Triển Chiêu chấp nhận logic của bà ấy lại nghe bà ấy nói: "Về phần Trí Trí, lại càng không cần lo lắng, em tin tưởng đứa trẻ đó."

Sáng hôm sau, Lục Mẫn đưa Thẩm Sơ Tuyết đến tập trung ở cổng đội tuyển tỉnh, đưa vali cho cô nói: “Bố mẹ tôn trọng ý kiến ​​của con, sẽ không đi theo đến Đế Đô, thi đấu thật tốt, phải chăm sóc bản thân."

“Mẹ yên tâm đi!”

Lục Mẫn mỉm cười gật đầu, trước khi rời đi, hạ cửa xe trừng mắt với cô: "Chuyện đó mẹ cho con 3 ngày xử lý.”

Tất nhiên Thẩm Sơ Tuyết biết bà ấy đang nói gì, lại chạy đến cửa ô tô, cúi xuống, đôi mắt to sáng cong thành hình trắng non: “Cảm ơn mẹ!”

Lục Mẫn quay vô lăng rời đi. Theo như bà ấy, thực sự không có gì đáng lo ngại, con gái của bà ấy đã cố gắng rất nhiều để được gần gũi với anh trai nhỏ, cho dù bây giờ còn nhỏ, nhưng qua mấy năm nữa là trưởng thành, hà cớ gì tự nhiên phá đám.

Huấn luyện viên đội tuyển tỉnh và một số thành viên khác trong đội đã đến, Hoàng Tĩnh Mỹ nhìn thấy mẹ của Thẩm Sơ Tuyết trang điểm kỹ càng, mặc một bộ vest nữ, giống như nữ tổng tài trên TV, cô ta nắm chặt tay, yên lặng cắn môi.

Ba giờ sau, một chiếc máy bay cất cánh từ sân bay, xẹt qua bầu trời trong xanh sau một đêm mưa lớn.

Một dải mây trắng còn sót lại trên bầu trời, giống như một lá thư nói lên lý tưởng đầy nhiệt huyết của các vận động viên trẻ.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc