Anh Trai, Em Muốn Múa Ở Thế Vận Hội

Chương 11: Điện thoại

Trước Sau

break

Việc sở hữu một chiếc điện thoại rõ ràng vượt quá mức phúc lợi nhưng ông chủ khăng khăng khẳng định là phần thưởng, Tô Trí cũng không vội mở ra xem, đến tận buổi tối khi tan làm trở về nhà, anh mới lấy điện thoại ra.

Chiếc điện thoại màu trắng, thiết kế đơn giản, bàn phím số, màn hình nhỏ gọn, trông rất tinh tế.

Vừa mới mở máy, anh đã nghe thấy tiếng bíp bíp liên tục, còn tưởng là hệ thống thông báo, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy toàn là tin nhắn từ người có tên là "Vũ trụ siêu cấp dễ thương Hy Hy”.

Tô Trí khẽ cười lắc đầu, đúng là phong cách đặt tên của em ấy mà.

Anh đã sớm biết chiếc điện thoại này không thể nào là phúc lợi của công ty, nhưng vẫn nhắn tin cho cô: "Làm sao em biết số điện thoại của anh?"

Cô cũng rất nhanh trả lời lại: "Số điện thoại này là em chọn cho anh đấy, có bốn số 8, anh thích không?"

“Ừ.”

Anh đọc lại những tin nhắn trước đó của Thẩm Sơ Tuyết, chủ yếu là cô thông báo đã đến Đế Đô, gặp các thành viên đội tuyển các tỉnh khác, đã cùng đội tuyển quốc gia làm quen, và về đến ký túc xá...

Tô Trí chợt cảm thấy có chút ghen tị.

Kiếp trước, khi anh mới vào năm nhất đại học, bạn cùng phòng rất hay nhắn tin với bạn gái. Cậu ta thường xuyên phàn nàn bạn gái kiểm soát quá chặt, một ngày nhắn cả trăm tin, tiền điện thoại đủ ăn một bữa cơm, nhưng không biết rằng Tô Trí rất hâm mộ với điều đó.

Lúc đó anh cũng có điện thoại, chủ yếu để bác sĩ ở bệnh viện mà mẹ anh đang trị liệu tiện liên hệ, còn cô gái anh muốn lưu vào danh bạ thì chỉ có thể thấy trên tivi.

Sau này, cậu bạn cùng phòng kia chia tay với cô gái thích nhắn tin đó, smartphone bắt đầu trở nên phổ biến. Cậu ta lại có bạn gái mới nhưng ít nhắn tin hơn mà chuyển sang dùng WeChat, gọi điện hay nhắn tin đều miễn phí, không còn phải lo lắng về tiền điện thoại nữa.

Nhưng dù điện thoại có đổi mới như thế nào đi nữa, điều duy nhất mà anh vẫn luôn ao ước và tiếc nuối, vẫn chỉ là những dòng tin nhắn. Giống như những tin nhắn trong điện thoại của bạn cùng phòng, từng tin nhắn một, dù có lẽ nó rất bình thường và vụn vặt, nhưng lại là sự ấm áp mà anh vẫn luôn khao khát.

Tô Trí cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng, vụng về đánh chữ bằng bàn phím số: "Em đã thích nghi được chưa?"

"Không có vấn đề gì! Em thấy ở đây còn thoải mái hơn ở miền Nam, không ẩm ướt nữa. Vài ngày nữa bắt đầu tuyển chọn rồi, em đang rất mong đợi!"

Họ trò chuyện thêm một lúc, cuối cùng Tô Trí nói: "Anh cũng rất thích chiếc điện thoại này."

Lần đầu tiên, Thẩm Sơ Tuyết trải nghiệm cuộc sống tập thể, cô ở ký túc xá bốn người, nằm dài trên giường với mái tóc còn ẩm ướt và đang bấm điện thoại.

Khi thấy Tô Trí nhắn rằng anh thích chiếc điện thoại này, cô cười đến híp cả mắt, trong lòng dâng lên niềm vui khó tả. Dù không nói rõ ra, nhưng anh biết chiếc điện thoại này là do cô tặng, cũng giống như số điện thoại, đều là cô tự tay chọn.

Ngay sau đó, cô nhận được một tin nhắn thông báo nạp tiền thành công.

Cô ngẩn người, anh nạp tiền điện thoại cho cô làm gì?

"Em cũng nhớ báo tin bình an cho chú và dì nhé."

Dù hôm qua họ mới gặp nhau nhưng Thẩm Sơ Tuyết chợt cảm thấy cô lại nhớ anh rồi, cô muốn ngay lập tức được ở cạnh anh.

Cô cuộn tròn người trong chăn, ánh mắt tràn ngập niềm vui không nói nên lời, thầm nghĩ anh trai nhỏ của cô mà tốt như tri kỷ vậy!

Ký túc xá đội tuyển quốc gia đã tắt đèn, Thẩm Sơ Tuyết đọc lại những tin nhắn, trong niềm vui ngọt ngào chìm vào giấc ngủ. Ở Thượng Hải xa xôi, Tô Trí cũng đã tắt đèn, nhưng anh vẫn trằn trọc trong bóng tối mãi không ngủ được.

Cô lại nhắc đến quyển sách “Chuyện tình đầu tiên” , hỏi xem nó có ở chỗ anh không.

Tô Trí có cảm xúc phức tạp với quyển sách này.

Hồi đó, biết cô thích quyển sách này, anh đã muốn tạo bất ngờ cho cô, nên khi bắt đầu tuyển chọn diễn viên lồng tiếng, anh đã liên hệ với tác giả để xin lồng tiếng cho nam chính.

Nhưng cuối cùng bất ngờ đó không thể thực hiện được. Hai tháng lồng tiếng sau đó là khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của anh, thậm chí còn tuyệt vọng hơn cả khi còn nhỏ nhà anh bị phá sản, mẹ nhốt anh trong nhà nhịn đói.

Quyển sách có tên là “Chuyện tình đầu tiên”, còn nghệ danh anh dùng để lồng tiếng là Sunne, nhưng anh lại là một người đã mất đi mặt trời và vĩnh viễn không có mối tình đầu.

Cho dù sau này có yêu ai, đó cũng không phải là tình đầu, tình đầu của anh là một khoảng trống trong mùa hè.

Và cuối cùng, anh cũng không yêu ai nữa.

Thẩm Sơ Tuyết ngủ rất ngon, là người đầu tiên tỉnh dậy trong ký túc xá. Cô gửi tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành cho bố mẹ và anh, rồi gọi Cao Lộ Chi cùng đi rửa mặt ở phòng rửa tập thể.

Vẻ mặt Cao Lộ Chi vẫn bình thản, nhưng quầng thâm rõ ràng dưới mắt đã bán đứng cô ấy.

"Chi Chi, chị ngủ không ngon à?"

Cao Lộ Chi không trả lời, chỉ nói: "Mấy ngày tới chúng ta không thể lơ là tập luyện được. Hôm qua, chị thấy có vài đội rất mạnh."

“Không lơ là là đương nhiên rồi, nhưng cũng đừng quá căng thẳng.” Thẩm Sơ Tuyết nói: “Trước đây cô Triệu từng là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, chúng ta đã tập luyện với cô ấy vài ngày rồi, đấy chẳng phải là lợi thế sao?”

"Điểm mạnh nhất của em chính là tâm lý tốt." Cao Lộ Chi nhả bọt kem đánh răng trắng xoá.

“Chủ yếu là tâm lý yếu cũng chẳng ích gì.”

Thẩm Sơ Tuyết thực sự rất hiểu Cao Lộ Chi, cô ấy luôn yêu cầu bản thân rất cao và luyện tập cũng chăm chỉ hơn người khác, cô ấy càng để tâm vào kết quả hơn.

Điều khiến Thẩm Sơ Tuyết hơi bất ngờ là ngay cả người thường ngày luôn vô tư như Đào Nguyện, cũng đang lo lắng, cầm chậu rửa mặt và khăn mặt, nhìn thấy họ liền chạy tới: “Tại sao tớ lại không được ở chung phòng với các cậu chứ, tối qua tớ lo lắng đến mức không ngủ được, hôm nay chắc chắn lúc tập luyện sẽ bị cứng chân.”

Cao Lộ Chi dù trông mệt mỏi nhưng vẫn rất tỉnh táo nói: "Trước khi trận đấu bắt đầu trong mấy ngày tới, cậu mau thích nghi với trạng thái này và điều chỉnh cho tốt trước khi thi đấu đi.”

“Thà là bắt đầu thi đấu luôn còn hơn, ở đây thêm một ngày là mình lo lắng thêm một ngày.” Đào Nguyện nhăn mặt, trông cực kỳ khổ sở.

Dù nói vậy, nhưng khi đến sân tập, mọi người vẫn tập luyện rất nghiêm túc. Dù sao hôm nay chưa phải là ngày thi đấu chính thức, chỉ là chuyển sang địa điểm mới để luyện tập mà thôi.

Hôm nay, Triệu Hân Di nghiêm khắc hơn hẳn, động tác chỉ cần hơi không chuẩn là sẽ bị yêu cầu làm lại. Mới đến buổi trưa dã khiến mọi người mệt bở hơi tai không còn tâm trí để lo lắng nữa.

Mấy ngày sau, khi đến gần ngày thi đấu đầu tiên, cuối cùng mọi người cũng chuẩn bị tốt tinh thần để thi đấu.

Trong những ngày này, Thẩm Sơ Tuyết không dám lơ là khi tập luyện, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi cho tốt, phần lớn thời gian là trò chuyện với Tô Trí, chỉ tiếc rằng việc ở quán quá bận, thường phải đến tối anh mới có thời gian trả lời.

Cô dùng số tiền mà Tô Trí nạp cho để mua gói dữ liệu di động. Chiếc điện thoại của cô cũng có thể vào mạng, nhưng tốc độ vô cùng chậm chạp, cái thanh tải trang chạy chậm đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó khiến cô phát cáu, nhưng ở đây không còn phương tiện nào khác để lên mạng, cô đành phải chịu đựng.

Cô phải sử dụng cái mạng chậm kinh khủng, đôi khi còn không tải được này, để tìm kiếm thông tin về lồng tiếng cho “Chuyện tình mối tình đầu” trong giờ nghỉ giữa các buổi tập.

Trời không phụ lòng người, cô kiên nhẫn nhìn thanh tải trang chạy chậm như rùa bò giữa thời tiết nóng 40 độ, sau vài ngày cuối cùng cô cũng tìm được một bài báo về việc tuyển chọn công khai diễn viên lồng tiếng cho quyển sách này.

Thẩm Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô đã nói mà, nếu ở kiếp trước Tô Trí có thể đi lồng tiếng thì nhất định phải có kênh tuyển chọn nào đó. Không biết giờ anh ấy đã biết tin này chưa, nhưng để đề phòng, cô vẫn nhanh chóng nhắn tin cho anh.

“Anh à, em thấy trên mạng có thông báo “Chuyện tình đầu tiên” đang tuyển diễn viên lồng tiếng! Giọng anh hay như vậy, lại hợp với giọng nam chính trong truyện, anh có muốn thử không?”

Buổi trưa là lúc quán bận nhất, cô biết Tô Trí sẽ không có thời gian trả lời, nên gửi nhiều tin nhắn, đợi anh tan làm rồi đọc luôn.

“Sách của em vẫn ở chỗ anh, khi nào rảnh thì đọc thử nhé, thực sự rất hay! Lúc làm việc trong quán anh cũng đừng quá chăm chỉ, bố em sẽ không nói gì đâu. Trước đây sinh viên đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè toàn tranh thủ nghỉ ngơi, anh đừng làm quá sức nhé.”

“Em xem qua thời gian tuyển chọn công khai rồi, là từ ngày 8 tháng 7 đến ngày 15 tháng 7, anh đến kịp mà, còn có thể xem em thi đấu nữa. Đây là vòng tuyển chọn nội bộ của đội tuyển quốc gia, người quen vào xem không cần vé!”

Thẩm Sơ Tuyết ngồi tựa vào cửa sổ của nhà tập, khoanh chân mà bấm điện thoại. Tuy không có âm thanh, nhưng chỉ nhìn vào động tác trên tay cô cũng thấy cô tràn đầy năng lượng.

Ánh mặt trời tháng 7 chiếu rọi lên những tán lá xanh mướt, len qua từng kẽ lá rậm rạp rơi xuống thành những điểm sáng. Ánh nắng đã được lọc qua lớp lá xanh trở nên dịu dàng, chiếu lên đuôi tóc cô gái, tạo thêm chút ánh sáng lấp lánh, khiến cô trở nên nổi bật hơn.

Gương mặt cô láng mịn và tươi tắn, không thấy một lỗ chân lông nào, môi đỏ răng trắng, Đào Nguyện trêu đùa nói: “Mỹ nhân nhỏ.”

Hoàng Tĩnh Mỹ nhìn mặt cô, rồi lại nhìn chiếc điện thoại màu hồng nhạt có in hoa anh đào lớn trên tay cô, cúi đầu cắn môi, sau đó cầm dây ruy băng đi về phía huấn luyện viên.

Thẩm Sơ Tuyết vẫn đang nhắn tin cho Tô Trí: “Anh thử xem đi mà, em thấy với điều kiện của anh, chắc chắn sẽ nổi tiếng!” Nhưng chưa nhắn xong, huấn luyện viên đã gọi cô qua.

Huấn luyện viên Triệu gọi, cô không dám chậm trễ, nhìn tin nhắn dang dở với vẻ khổ sở, chần chừ một giây rồi quyết tâm xóa đi, nhờ Đào Nguyện cất điện thoại vào tủ, sau đó cầm dây ruy băng chạy về phía huấn luyện viên.

“Vừa rồi Tĩnh Mỹ nói muốn tập luyện thêm, em ăn xong cũng nghỉ ngơi một lát rồi, vậy tập cùng nhau đi.”

Thẩm Sơ Tuyết chạy gấp, thở một hơi, chỉ liếc Hoàng Tĩnh Mỹ một cái, sau đó quay lại phía huấn luyện viên, chớp mắt to, cười như mọi khi: “Vâng ạ, huấn luyện viên vất vả quá. Sắp thi đấu rồi, em cũng muốn luyện tập thêm.”

Đào Nguyện đứng bên nhìn, không kìm được mà thì thầm than thở: “Thật sự phục cô ta luôn, muốn tập luyện thì tập luyện, còn phải kéo Tuyết Tuyết của chúng ta theo.”

“Để Tuyết Tuyết tập luyện thêm cũng không có gì xấu mà.” Cao Lộ Chi nói: “Chúng ta cũng đi tập luyện thôi.”

“Ai muốn Tuyết Tuyết luyện tập thêm cũng là vì muốn tốt cho em ấy, cô ta rõ ràng là có ý đồ không tốt.” Đào Nguyện cầm dụng cụ, giọng điệu đầy bất mãn. Cô ấy đã từng bị Hoàng Tĩnh Mỹ chơi một vố, đến giờ vẫn còn khinh bỉ bản thân vì đã bị cô ta dắt mũi.

Cao Lộ Chi thở dài: “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, trước tiên cứ giành chiến thắng trong lần thi đấu này đi đã.”

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc