"Ngày mai nàng dẫn ta về nhà nàng, ta sẽ cầu thân nàng một cách đường hoàng"
"Không cần, ta không muốn về nhà, chúng ta cứ như vậy ở đây luôn không được sao"
"Không được, vậy sẽ uất ức cho nàng"
"Ta không để ý" Nàng khẽ nói, đôi tay bắt lấy hắn
"Nhưng ta để ý, ta không muốn nàng chịu bất cứ ủy khuất nào. Ngoan, ngày mai ta sẽ cầu thân, sẽ đưa sính lễ, trao thiếp canh, tam môi lục sính rước nàng vào cửa. Ta sẽ chọn ngày gần nhất."
"Ta không cần, ta muốn ở lại đây, ta không muốn về ngôi nhà ấy" Nàng khóc rối tinh rối mù làm hắn cũng hoảng theo, những hình ảnh trong mơ như ùa lấy bao vây khiến nàng càng thêm hoàng loạn, chỉ biết nắm lấy tay hắn, ôm hắn khóc van xin đừng đưa nàng về nhà.
Mộc Thanh đầu hàng: "Được, không về thì không về, ta đã nói đây là nhà nàng, giờ ngoan đi ngủ nhé, hôm nay mệt rồi" Hắn ôm gương mặt đầy nước mắt vừa hôn vừa liếʍ, hôn bao nhiêu cũng không đủ.
"Vậy.. vậy chàng ngủ cùng ta"
"Được, ngủ cùng nàng"
Mộc Thanh nhận mệnh leo lên giường nằm, đem cô gái nhỏ nằm trên người hắn vuốt ve. Nàng như khắc tinh của hắn vậy, khiến hắn liên tục thỏa hiệp, giờ phút này nàng thì mệt mỏi ngủ thiếp đi chỉ còn hắn và vị ŧıểυ huynh đệ bên dưới khí thế bừng bừng không biết làm sao.
Bầu trời vẫn còn chìm trong màn sương mờ ảo, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên thảm cỏ ướt đẫm sương đêm. Từ phía xa tiếng nước chảy có lúc rì rầm hiền diệu có lúc róc rách tinh ngịch.Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp núi rừng, đánh thức vạn vật khỏi giấc ngủ say.
Thủy Nhi khẽ chớp mắt thức dậy trong không khí bình yên ấy, cảm nhận lồng ngực săn chắc ngay dưới gò má cùng tiếng tim đập trầm ổn khiến cô không dám ngẩng đầu lên, cố gắng hít thở thật nhẹ.
Ngày hôm qua chạy trốn và gặp gỡ quá mức vội vã khiến cô không thể tiếp thu tất cả, giờ nằm trên thân thể nam nhân cường tráng, xung quanh toàn hơi thở hắn khiến cô bất giác đỏ mặt.
Trong giấc mơ kia, không là cơn ác mộng kia, chuyện nam nữ chỉ có đau đớn, sợ hãi và tủi nhục nhưng giờ một vài hình ảnh xuất hiện làm cô trở nên ngượng ngùng và khao khát. Chỉ mới nghĩ đến việc sẽ ở lại đây, cùng hắn làm những chuyện kia mà cơ thể cô đã run rẩy.
Mộc Thanh thực chất đã thức dậy từ trước cô, từ nhỏ chỉ sống một mình nên hắn ngủ khá nông, một âm thanh nhỏ là đã tỉnh, chứ nói gì là một mỹ nhân đang nằm trên mình thế này. Đêm qua đã cố hết sức phớt lờ ŧıểυ huynh đệ phía dưới để ngủ, vậy mà giờ chỉ nhìn nàng ngủ thôi đã khiến hắn nóng rực toàn thân, nhưng sợ làm giai nhân tỉnh nên hắn chỉ có thể gồng mình nằm yên, tham lam hít thở hương vị nữ nhân xung quanh để dịu bớt khô nóng.
Hắn tự biết bản thân không phải chính nhân quân tử gì, cũng không thèm làm chính nhân quân tử, nhưng với nàng, hắn không muốn nàng chịu bất cứ ủy khuất gì, nàng là thê tử sẽ cùng hắn đến hết cuộc đời, vội gì.
Trước giờ hắn chỉ làm một thợ săn bình thường, chăm chỉ luyện công săn thú, vừa mồ côi lại lớn tuổi, người thô kệch, hắn biết các cô nương tuổi trẻ hay xinh đẹp đều chê hắn, chỉ nghĩ một thời gian nữa sẽ nhờ bà mỗi làm mai một nương tử dung mạo bình thường hoặc quả phụ cũng được, chỉ cần an phận, cứ thế bình bình đạm đạm qua ngày thôi. Nhưng là Nàng đột nhiên xông vào khiến hắn động tâm thì hắn sẽ thú nàng làm thê đường đường chính chính, cho nàng hôn lễ đầy đủ, cho nàng đêm động phòng khắc cốt ghi tâm.