"Bình thường nó rất an phận, đến giờ chiều là lo cơm nước ổn thỏa, không hiểu hôm nay làm sao. Thôi vậy, về thôi, người nói đúng có khi nó đã về rồi." Cha cô thực chất cũng không lo lắng cho cô bao nhiêu, thiếu cô thì cũng chỉ là thiếu người sai sử mà thôi. Chẳng qua nghĩ hôm nay có thể tìm được mối hôn sự tốt, sính lễ cao lại còn có tiền đồ nên không thấy cô mới vội vã đi tìm. Nhưng tìm nãy giờ cũng đã mệt, cũng không có gan vào núi nên thuận theo bậc thang kẻ kia đưa mà đi xuống.
Vừa bước đi tiếng gió vừa truyền đến cuộc đối thoại của hai người:
"Người nói người đã từng gặp con gái ta à?"
"Vâng, thời gian trước có duyên gặp gỡ, ta cũng hỏi nàng ở nơi nào nhưng vì bận ôn thi chưa đến thăm được, nay sắp lên kinh đi thi nhưng quá nhớ nàng nên mạo muội đến đây cầu bá phụ..."
Sau đó không nghe thấy nữa nhưng chỉ cần vậy Thủy Nhi đã run sợ, hóa ra trước đây hắn đã từng thấy nàng. Nhưng nàng chắc chắn chưa bao giờ nói chuyện với nam nhân xa lạ nào chứ đừng nói cho biết nhà biết tên. Nghĩ chắc gã đã điều tra kĩ trước khi đến.
Đang suy nghĩ miên mang thì một cơn gió thổi qua khiến cô rùng mình, nhìn lại thấy bản thân vẫn đang trong tư thế ngồi trong lòng Mộc Thanh, cánh tay ôm cổ hắn mà hắn thì đang cúi đầu nhìn cô, đôi mắt như sói đói đang chờ phát động cộng thêm cái vật cộm lên nóng rực dưới mông khiến cô càng ngượng ngùng.
Dù người đã đi xa nhưng hắn vẫn không có ý định xuống. Đơn giản là cảm giác này quá tuyệt vời. Ánh trăng sáng ngời, gió thổi nhẹ, ŧıểυ tiên nữ đang ở trong lồng ngực đỏ mặt nhìn hắn, đôi mắt ướt sũng thỉnh thoảng chớp nhẹ đầy mê hoặc, lại còn mùi hương thoang thoảng vây quay.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi bên dưới cũng khiến hắn đoán được đại khái, nhưng giờ phút này dù nàng nói không muốn theo hắn thì hắn cũng bắt trói người mang đi.
"Ọc..ọc..." Trong không gian yên tĩnh rừng núi, âm thanh từ bụng cô bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, Thủy Nhi chỉ biết đỏ mặt cúi đầu, còn đang ở trên cây cao đấy, xấu hổ thì cũng không dám chui khỏi vòng tay hữu lực này đâu. Mộc Thanh cười khẽ: "Về nhà thôi" Nói rồi ôm cô tung người nhảy xuống, Thủy nhi hét lên ôm chặt hơn, rúc vào ngực hắn.
"Để ..để.. ta xuống, ta tự đi được"
"Ngoan nào, rất nhanh sẽ được ăn rồi" Mộc Thanh cúi xuống mυ"ŧ nhẹ cánh môi nàng rồi tăng nhanh bước chân, hắn đã ôm được trân bảo thì sẽ không có chuyện dễ dàng thả ra đâu, dù nàng muốn cũng không được.
Thủy Nhi cảm thấy từ sau giấc mơ kia, trong cô đã có những thứ rất khác, giống như nhìn rõ nhiều thứ hơn. Cô chưa giờ nói chuyện yêu đương với ai, suốt ngày chỉ làm việc, trong thôn cũng chỉ qua lại với vài nhà thân thiết. Lúc mới tỉnh dậy, cô rất sợ hãi, nhưng khi Mộc Thanh hôn, dù ngượng ngùng nhưng cô cũng rất khát vọng trong lòng. Cô nghĩ muốn theo hắn lên núi, muốn sống cuộc sống mới bình yên, vui vẻ, muốn nhìn thấy hắn mỗi ngày.
"Đến rồi, từ nay đây là nhà nàng, muốn thay đổi thế nào cũng được, ta cũng là của nàng" Sau khi thả Thủy Nhi xuống trước căn nhà gỗ nhỏ, Mộc Thanh lại vừa hôn vừa nói câu ấy. Sau khi nói xong thì vội vàng đi xử lý một con gà rừng.
"Hôm nay ta mới lên chợ, nhà cũng không nấu nướng gì, tối nay nàng ăn gà nướng tạm nhé"
Thủy Nhi ngơ ngẩn nhìn người đàn ông với bắp tay cường tráng, chiếc ảo vải thô đơn giản không che khuất cơ bụng ẩn hiện, lúc nãy hắn ôm nàng mà bước đi mạnh mẽ không một chút mệt mỏi, giờ phút này đang vì nàng nướng thịt gà, còn nói như nàng phải chịu uất ức vậy. Hắn có biết ở nhà nàng cả tháng mới ngửi mùi thịt một lần, mà cũng chỉ là miếng thịt heo nhiều mỡ nhỏ xíu.