Anh Thợ Săn Và Thê Tử Nhỏ

Chương 3: Anh Thợ Săn Và Thê Tử Nhỏ

Trước Sau

break

"Ta tên Mộc Thanh, nhớ kỹ, từ nay ta là phu quân của nàng" vừa liếʍ mυ"ŧ cánh môi vừa bá đạo tuyên bố, hắn cứ như vừa tìm được món ăn ngon nhất trong đời, lực mυ"ŧ chậm hơn nhưng nhất quyết không tách ra, cứ mυ"ŧ môi trên rồi mυ"ŧ môi dưới, sau là ngoạm cả miệng nhỏ của nàng vào hút mạnh, dùng đầu lưỡi liếʍ láp từng tấc một trên gương mặt nhỏ bé.

Lần đầu tiên hôn môi, hắn chẳng có kỹ thuật gì, hắn chỉ theo bản năng liếʍ mυ"ŧ, cô cũng không khá hơn là bao. Tuy rằng lúc nãy to gan nhìn khắp người nhưng cô chưa bao giờ yêu đương, làm sao biết nên làm gì tiếp theo, bị hắn hôn liếʍ khiến cơ thể cô run rẩy dữ dội, vừa sợ hãi lại như vừa khát khao chờ đón, đến cả hít thở cũng quên.

Ngay khi cô há miệng thở dốc hắn liền dùng lưỡi đâm thẳng vào khoang miệng cô, quấy đảo khắp nơi, cùng lưỡi của cô quấn quít, nước miếng của cả hai không kịp nuốt xuống trào ra càng thêm ái muội. Bàn tay mang nhiệt nóng rực của hắn du tẩu khắp lưng cô, vừa ấn cô sát ngực hắn vừa xoa loạn khắp nơi. Chỉ mới hôn môi đã khiến hắn mất không chế, muốn một ngụm ăn cô vào bụng.

Bỗng hắn khẽ rời khỏi môi cô nói nhỏ: "Có người đến" sau đó ôm cô tung người lên cành cây to phía trên cao.

Vừa thoát khỏi nụ hôn hôn sâu thì cảm giác hắn bế bổng lên khiến cô hét lên, nhưng âm thanh chưa kịp phát ra thì bờ môi lại bị hắn ngậm lấy.

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đã tối đen, ánh trăng đang khẽ tách mây ra nhìn xuống soi đến hai thân ảnh trên cành cây thô to. Người nam nửa dựa vào thân cây, hai cánh tay cơ bắp đang ôm cô gái nhỏ của hắn say mê liếʍ mυ"ŧ cánh môi. Còn cô gái mềm nhũn trong ngực chỉ dám lấy tay vòng ôm qua cổ của hắn, vừa sợ sẽ rơi xuống lại vừa như đang kéo hắn đến gần mình hơn.

Ngay khi Mộc Thanh khẽ rời khỏi môi cô, một sợi chỉ bạc óng ánh kéo dài khiến cô đỏ mặt thì có tiếng bước chân dồn dập đến ngay gần phía dưới. Vị trí này lại là bóng đêm bao phủ, người phía dưới dù ngẩng đầu lên cũng không thấy gì nhưng Mộc Thanh và Thủy Nhi lại có thể nhìn rõ nghe rõ.

Thủy Nhi chỉ cần liếc mắt đã thấy người đến là cha cô và cái kẻ đáng chém ngàn đao kia, thân thể cô phát run, từng sợi lông tơ dựng đứng lên đầy sợ hãi. Cô đang ở trong lòng Mộc Thanh nên đương nhiên hắn cảm nhận được, khẽ dùng bàn tay xoa mặt cô khiến cô nhìn mình, bàn tay thô chai nhẹ nhàng xoa vuốt mặt cô, đôi mắt kiên định khiến cô dần thả lỏng, yên tâm tựa đầu vào ngực hắn.

"Kì lạ, tại sao không thấy người, Minh Nhi nói đi về hướng này mà" Cha cô vừa tự lẩm bẩm nói vừa nhìn xung quanh. Có vẻ hai người đã về mà không thấy cô nên một đường tìm đến tận đây.

"Bá phụ, chúng ta đã tìm khắp đoạn đường đến đây, giờ cũng tối trời, có lẽ Thủy Nhi đã xuống núi bằng đường khác, hay chúng ta quay về biết đâu cô ấy đã về nhà" Vương Nhị vừa nói vừa tức, cách đây mấy hôm hắn vô tình đi ngang thôn này và thấy cô nương xinh đẹp, hỏi ra thì biết tình huống gia đình nàng, thậm chí còn có chút liên hệ với họ hàng của hắn. Vì vậy hôm nay đến đây tính toán mua người về, trước tiên thưởng thức mỹ nhân sơn dã sau có thể bán đi, kiếm một khoản đánh bạc.

Ai biết lúc đến hắn còn tốn nửa lượng bạc mua thức ăn mà cô nương không có ở nhà, em trai nói cô lên núi hái rau dại chưa về, chưa ăn uống gì hắn bị cha cô lôi đi tìm kiếm. Đi từ lúc trời chập choạng, giờ trăng đã lên, lại đến dưới chân núi, hắn chỉ muốn quay lại. Nếu nàng đã về thì tiếp tục kế hoạch, không thì bỏ qua chứ hắn không muốn lên núi nộp mạng cho thú hoang đâu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc