Anh Thợ Săn Và Thê Tử Nhỏ

Chương 2: Anh Thợ Săn Và Thê Tử Nhỏ

Trước Sau

break

Từ lâu cô đã thấy bản thân rất khác các cô nương trong làng, trong khi mọi người đều thích dáng vẻ nam nhân nho nhã, dáng thanh tú thì cô lại thích hình mẫu nam nhân to lớn có khí lực, có cơ bắp. Hơn nữa sau giấc mơ đó, cô dị ứng với những tên thư sinh đạo mạo giả tạo, mà người trước mắt này vừa đúng đầy đủ những ưu điểm cô ưa thích. Cô nghe bản thân nuốt ực một cái, hình như còn tốt hơn.

"Ngươi có thê tử chưa?"

"Chưa" Cô nghe hắn trả lời mà run rẩy, giọng nói trầm ấm đầy nam tính, cô thích!

"Ta.. ta đã nhìn thấy hết ... ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi" Cô gom hết dũng khí để nói, cô nghĩ gả cho một người thì tốt hơn bị ngàn người cưỡi rất nhiều lần. Hơn nữa không hiểu sao nhìn hắn to con như vậy nhưng cô lại có cảm giác sẽ rất dễ sống chung, không lẽ giấc mơ khiến cô biết nhìn người hơn à.

Đang miên mang suy nghĩ thì cô bị một tiếng cười trầm khàn lôi lại, hắn vừa ung dung mặc quần áo vừa cười như không cười nhìn cô.

"ŧıểυ cô nương, nàng có biết mình đang nói gì không?"

"Ta.. ta.. tên là Thủy Nhi, ta cũng 21 tuổi rồi không phải ŧıểυ cô nương, ta biết mình đang làm gì" Cô đã qua tuổi cưới gả nhưng vẫn ở nhà, trước giờ cô cứ nghĩ vì cha luyến tiếc gả cô đi nhưng sự thật chắc là chưa ai "trả giá" thôi nhỉ.

"Chậc, tưởng mới tầm 16, 17 thôi. Không ngờ cũng là đại miêu rồi" Cô nghe hắn lẩm bẩm sau đó nhìn thẳng cô:

"Ta không cần cô chịu trách nhiệm, một cô nương gia giờ này ở đây không tiện, để ta đưa cô về nhà" hắn vừa mặc đồ vừa nói.

"Không.. ta không về.. ta không thể về đó.." vừa nghe đến ngôi nhà đó những ký ức trong mơ như ùa đến bao vây làm cô sợ hãi, cô vừa khóc vừa lùi bước.

"Nếu.. nếu vậy.. người nhìn ta đi... rồi ta gả cho ngươi.. được không?" Cô vừa khóc run rẩy nói vừa bắt đầu cởi y phục trên người, cô đặt cược tất cả, nếu hắn vẫn không muốn, cô thà tiếp tục chạy lên núi chứ nhất quyết không về ngôi nhà đó.

"Chết tiệt" Lúc thấy cô sợ hãi khóc lên hắn ngẩn ra, tim như có gì bóp chặt, hắn đoán cô bị lạc đường nên định dẫn cô về, ai ngờ cô khóc, chưa kịp phản ứng thì cô lại đòi cởi đồ, này là muốn mạng hắn mà. Hắn khẽ quát một tiếng rồi lao lại giữ chặt tay cô ngăn lại, hắn nâng cằm cô lên nhìn gương mặt toàn nước mắt, đôi mắt to tròn đầy bi thương:

"Được, ta chịu trách nhiệm với nàng" Hắn nhận mệnh đáp.

Lúc này cô nhìn thật rõ gương mặt hắn, gương mặt vuông cương nghị, chân mày rậm dày, sóng mũi cao, đôi mắt vừa đen vừa sâu dưới hàng lông mi dài, bờ môi mỏng và chiếc cằm lún phún râu đầy dã tính khiến cô ngơ ngẩn. Ngay khi hắn chạm vào cô, một cảm giác tê chạy khắp toàn thân, đầu ngón tay chai dày trái ngược với làn da non mịn của cô khiến không khí thêm mập mờ.

Cô nhìn hắn càng khiến máu nóng toàn thân hắn trở nên sôi trào, bộ phận nào đó phía dưới như hô hào đứng dậy. Cứ tưởng nói ra câu ấy sẽ khiến trái tim đang buộc chặt của hắn thả lỏng, không ngờ chỉ một ánh mắt của cô khiến hắn như rơi vào vực sâu ngọt ngào, không muốn thoát ra.

"Ta..ưm" Cô vừa mở miệng hắn liền cúi xuống hôn lên khuôn miệng đáng yêu khiến hắn thèm khát. Hắn vội vàng mυ"ŧ cánh môi trên rồi lại mυ"ŧ cánh môi dưới, đôi tay cơ bắp ghì sát thân thể cô như muốn khám vào người mình.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc