Hộc ..hộc ...cô vừa chạy vừa ngoái lại phía sau, thấy không ai đuổi theo nên bước chân chậm dần nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía núi không dám ngừng lại.
Buổi trưa nay cô có một giấc mơ đáng sợ. Trong mơ cô bị cha bán cho một gã thư sinh. Nhưng thực chất gã là một tên buôn người, sau khi giày vò cô một tuần thì mang bán cô đến kỹ viện. Ở đó cô bị bắt ép phải tiếp khách, sau cùng cô lại mất mạng vì bị khách dùng thuốc quá liều.
Từ lúc tỉnh dậy cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn cố đuổi hết những cảnh trong mơ. Đang tự nói với bản thân đó chỉ là giấc mơ thì cô thấy em trai xách về một bầu rượu, thân thể khẽ run rẩy, cô vội vàng hỏi:
"A Minh, rượu ở đâu ra vậy?"
"Cha nói ta mua, tối nay nhà có khách"
Cảnh này y hệt trong giấc mơ, lúc ấy cô nghe vậy cũng không hỏi gì thêm mà đi chuẩn bị cơm chiều nhiều hơn. Nhưng buổi tối hôm đó cũng là tối cuối cùng cô ở nhà. Vị khách, theo lời cha là con cháu của họ hàng xa, là một tú tài chuẩn bị vào kinh dự thi. Sau khi đến nhà cô ăn tối uống rượu thì ngỏ lời cùng cha cô rằng muốn cô làm nương tử.
Hắn nói vừa nhìn thấy cô đã cảm giác như quen biết từ ba kiếp trước, muốn cùng cô làm phu thê ân ái. Giờ gã đang trên đường lên kinh dự thi, mong cô đi cùng nâng khăn sửa túi, ngày sau thi đậu thì về quê nhà làm lễ cưới, việc vui thành đôi.
Cha cô lúc đầu còn hơi đưa đẩy, nói rằng hắn cứ tập trung đi thi, đến khi về thì bàn chuyện cụ thể. Nhưng khi gã đưa cho cha 20 lượng bạc trắng, hứa hẹn sau này thi đỗ, lúc thành thân sẽ đưa thêm 20 lượng, thông thường trong làng sính lễ là 5 hoặc 6 lượng bạc, nhà nào đưa 10 lượng thì nghĩa là rất coi trọng cô dâu, mà kẻ này đưa tận 20 lượng thì cha cô đồng ý ngay lập tức, vội vàng bảo cô thu dọn hành lý sáng ngày mai theo hắn lên đường. Mà con đường này, một đi là tử lộ.
Bình tĩnh lại, cô hỏi em trai: "Khách ở đâu vậy? Có biết là nam hay nữ không để ta chuẩn bị"
Em trai cô liền trả lời: "Là một thư sinh, lúc kêu ta mua rượu thì cha đang dẫn người đi mua lương khô, hình như định lên kinh thành, chỉ ghé qua đây tá túc một đêm, chắc sắp về rồi, tỷ chuẩn bị nhanh lên"
Cô chỉ thấy trời đất quay cuồng, thân thể run rẩy, không phải là mơ, tất cả là sự thật. Lúc này cô không nghĩ gì nữa, vội vàng chạy ra khỏi nhà.
"Tỷ, tỷ đi đâu vậy, sao không nấu cơm, ta đói rồi, cha cũng sắp về"
"Ta... lúc nãy ta hái rau dại quên cầm về, giờ đi lấy"
Vừa nói cô vừa chạy nhanh dần, sau là lấy hết khí lực để chạy về phía núi. Giờ phút này cô chỉ nghĩ phải chạy thật xa khỏi ngôi nhà ấy, chạy lên núi cũng tốt, thà bị thú dữ ăn còn hơn phải quay lại cảnh trong mơ ấy.
Đến khi bước chân mỏi rã rời, không còn sức lực nữa thì cô phát hiện mình đã đến chân núi, lúc này mặt trời đã gần tắt nắng, ngọn núi như bao phủ một màu u ám đáng sợ, cô bước chậm dần. Cô biết ở gần đây có một con suối nhỏ, định sẽ đến uống nước rồi tính tiếp.
Vừa bước đến bờ suối thì cô trợn tròn mắt, một.. một nam nhân không mặc gì cứ thế bước lên, cơ thể cường tráng ẩm ướt, cô còn thấy những giọt nước từ trên tóc đang lăn qua vòm ngực rộng, cơ bắp cuồn cuộn cùng màu da bánh mật giờ này căng bóng ánh nước, nhìn xuống một chút là thấy một vật oai hùng đang từ từ ngẩng đầu lên như chào hỏi cô.