Ánh Mắt Lảng Tránh Là Dấu Hiệu Của Trái Tim Rung Động

Chương 27: Thẻ ăn trưa

Trước Sau

break

Buổi trưa ăn xong, Chu Mỹ Tây vừa định chợp mắt một chút trong văn phòng thì điện thoại reo, là Trương Sùng Vũ gọi đến.

Chu Mỹ Tây ngáp một cái rồi bắt máy, đối phương cười híp mắt hỏi:
“Không thấy tin nhắn à?”

“Không, tôi đang chuẩn bị ngủ.” Chu Mỹ Tây vừa nói vừa mở WeChat lướt qua, đối phương gửi một bản hợp đồng đã ký, còn “vỗ nhẹ” cô một cái, cô lập tức tỉnh cả ngủ,
“Anh mua căn hộ ở Vạn Ân thật à?”

“Ừ, hàng xóm rồi đó.” Trương Sùng Vũ cười nói, “Sau này mong em giúp đỡ nhiều.”

“Giúp đỡ nhiều.” Chu Mỹ Tây đáp, “Lúc sửa nhà mà có gì hời thì nhớ gọi tôi đi cùng ‘hôi của’ nhé.”

Trương Sùng Vũ cười càng vui, “Tất nhiên rồi.” Rồi lại hỏi:
“Em ăn cơm chưa?”

“Tất nhiên rồi, đúng 12 giờ là tôi xuống căn tin luôn.”

Giọng Trương Sùng Vũ có chút tiếc nuối:
“Vậy à, anh thấy Vạn Ân cách công ty em không xa, tính rủ em đi ăn trưa cùng luôn.”

Anh vốn đoán là Chu Mỹ Tây tan làm lúc 12 giờ, đều do Giản Thụy cái đồ lề mề khiến anh đến trễ,
“Thế uống trà chiều không? Anh định ăn nhẹ ở trung tâm thương mại gần đó, đặt cho em ly trà luôn nhé?”

“Không cần đâu.” Bị Trương Sùng Vũ gọi một cú, cơn buồn ngủ của Chu Mỹ Tây bay sạch, cô đứng dậy thu dọn đồ,
“Chiều tôi phải ra ngoài, không uống nữa.”

“Chiều không làm à?” Trương Sùng Vũ hỏi.

“Ừm, đi giúp sếp tôi chọn đồ.” Chu Mỹ Tây đáp.

Đầu dây bên kia im vài giây, Trương Sùng Vũ cố giữ bình tĩnh, tự nhiên hỏi:
“Đi đâu chọn? Anh cũng đang tính mua vài bộ đồ mới, đi cùng em luôn nhé.”

“Được thôi.” Chu Mỹ Tây không từ chối, cô thấy gu ăn mặc của Trương Sùng Vũ cũng khá ổn, đi cùng tiện thể tham khảo,
“Giờ tôi đi liền đây, anh ăn xong rồi hẵng tới nhé.”

“Anh chưa đói lắm, để anh qua công ty đón em luôn.” Trương Sùng Vũ nói.

“Thôi khỏi, tôi lái xe đi, chọn xong tiện thể về luôn.” Chu Mỹ Tây nói.

Trương Sùng Vũ cười nhẹ bên kia:
“Anh đưa em về nhà, sáng mai lại đưa em đi làm.”

“Thôi đi, tôi sợ mai anh lại bắt tôi tự bắt xe đi làm.” Chu Mỹ Tây nói, “Tôi gửi định vị cho anh, lát gặp nhau ở cửa hàng nhé.”

“OK.”

Trương Sùng Vũ gần như đến cửa hàng cùng lúc với Chu Mỹ Tây.

Chu Mỹ Tây nghi ngờ anh ta căn bản là không hề đi ăn trưa.

May mà trong cửa hàng có đồ ăn, hơn nữa các nhân viên ở đây đều quen biết Trương Sùng Vũ, vừa nghe anh nói hơi đói bụng liền lập tức mang sushi và salad ra cho anh.

Chu Mỹ Tây ngồi bên cạnh, mặt đầy hối tiếc — sớm biết phục vụ chu đáo thế này thì cô đã không ăn “cám heo” ở công ty rồi.

Lăng Nguyệt đã gọi điện báo trước, nên sau khi họ ngồi xuống liền có người mẫu mặc đồ mới ra trình diễn. Chu Mỹ Tây cầm iPad, đánh dấu lại những bộ cô thấy đẹp, sau đó thương hiệu sẽ dựa theo số đo của Lăng Nguyệt để gửi thẳng đồ về nhà anh.

Trương Sùng Vũ vừa ăn sushi vừa bình phẩm: “Cái này trắng quá, mặc vào trông tối da nhỉ.”

Chu Mỹ Tây: “Không đâu, sếp tôi da trắng lắm, mặc màu trắng rất đẹp.”

Trương Sùng Vũ lập tức cảm thấy miếng sushi vừa nuốt trôi như nghẹn lại nơi cổ họng.

“Cái sơ mi này thế nào?” Chu Mỹ Tây quay đầu hỏi anh.

Trương Sùng Vũ liếc một cái rồi nói: “Loại lụa thật này rất kén dáng, phải người xương nhỏ mặc lên mới đẹp.”

“Dáng Lăng tổng nhà tôi rất đẹp mà.” Chu Mỹ Tây không đồng tình với lời anh nói, thân hình Lăng Nguyệt như vậy còn có loại đồ nào không hợp? “Anh không thấy cái sơ mi này rất sang à? Trong cả bộ sưu tập hôm nay thì tôi thích cái này nhất.”

Nhân viên bán hàng bên cạnh đúng lúc chen vào: “Chiếc sơ mi này có chất liệu và kỹ thuật đặc biệt, nên là phiên bản giới hạn mùa này, hiện tại chỉ còn đúng một cái.”

Trương Sùng Vũ lập tức nói với nhân viên: “Gói lại cho tôi.”

Chu Mỹ Tây không hài lòng liếc anh một cái: “Tôi chọn trước mà.” Rồi quay sang nhân viên: “Chiếc này là của tôi.”

“Tôi cũng muốn một cái.” Cô đã nói là thích nhất rồi, sao có thể để cô chọn cho người đàn ông khác được chứ? Trương Sùng Vũ hỏi nhân viên: “Chắc có thể đặt hàng thêm hoặc điều hàng về chứ?”

“Không được.” Chu Mỹ Tây dứt khoát từ chối, “Không được mặc đụng đồ với sếp tôi.”

Đều là khách VIP, nhân viên không dám đắc tội bên nào, đành cười nói: “Điều hàng sẽ mất chút thời gian, có thể thử xem mẫu khác ạ.”

Thái độ giữ đồ như giữ thức ăn của Chu Mỹ Tây khiến Trương Sùng Vũ có chút cụt hứng, cuối cùng đành từ bỏ chiếc sơ mi đó.

Chọn đồ cho đàn ông đúng là khó.

Gu thẩm mỹ của nam và nữ khác nhau, Lăng Nguyệt mặc đồ không cố định theo phong cách nào cả, thêm chuyện trước đây Tiểu Tống chọn đồ không hợp nên lần này cô cũng không dám chọn hoàn toàn theo sở thích của mình. Quá an toàn thì lại không thể hiện được gu, mà cô cũng không rõ kiểu dáng hay chất liệu nào mặc lên sẽ thoải mái tiện lợi cho anh.

Dù gọi Trương Sùng Vũ đến làm cố vấn, nhưng nửa sau buổi chọn đồ anh ta rõ ràng không còn hứng thú nữa, cô chọn cái gì anh ta cũng gật đầu đại, rõ ràng là đang qua loa.

Khi họ chọn đồ xong chuẩn bị rời đi, quản lý cửa hàng mang ra hai túi quà nhỏ, một đưa cho Trương Sùng Vũ, một đưa cho Chu Mỹ Tây, nói là quà tặng từ thương hiệu.

Chu Mỹ Tây không nhận: “Của Lăng tổng thì gửi kèm theo đồ đến nhà anh ấy nhé.”

“Dĩ nhiên rồi.” Quản lý cười tươi nói, “Còn đây là quà riêng tặng cô, cũng là chút tấm lòng của cửa hàng chúng tôi, mong cô thích.”

Chu Mỹ Tây không khách sáo nữa, nhận lấy.

Rời khỏi cửa hàng đúng lúc hơn năm giờ, Trương Sùng Vũ năn nỉ Chu Mỹ Tây cùng đi ăn tối, Chu Mỹ Tây thấy anh có vẻ không vui, có chút áy náy nên đồng ý.

Họ chọn tạm một nhà hàng gần đó, sau khi gọi món xong Trương Sùng Vũ tiện tay mở túi quà ra xem, bên trong là một lọ nước dưỡng sau cạo râu và một đôi khuy măng sét. Túi của Chu Mỹ Tây to hơn một chút, khiến Trương Sùng Vũ không khỏi tò mò: “Mau cho anh xem trong túi em là gì?”

Chu Mỹ Tây liền mở túi cho anh xem — bên trong là một bộ sản phẩm dưỡng da đầy đủ cùng với khuyên tai và dây chuyền.

So với phần quà của cô, túi quà của Trương Sùng Vũ trông đúng là có phần sơ sài.

Trương Sùng Vũ gần như lập tức nhận ra, mấy món quà này chắc chắn là do vị sếp kia của cô đặc biệt dặn dò cửa hàng chuẩn bị.

Cái cảm giác bị đối phương âm thầm áp đảo lại ùa đến, rõ ràng kẻ địch còn ở cách trăm dặm, vậy mà anh ta đã nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập của vạn quân rồi.

Ăn được nửa bữa, điện thoại của Chu Mỹ Tây reo. Cô không né tránh Trương Sùng Vũ, bắt máy liền gọi một tiếng: “Lăng tổng.”

“Đã chọn xong hết rồi, mai sẽ gửi đến nhà anh.” Chu Mỹ Tây nói, “Có mấy bộ đặt may chưa có sẵn, phải chờ hai tuần.”

Không biết bên kia nói gì, Trương Sùng Vũ ngẩng đầu liền thấy Chu Mỹ Tây đang cười, “Lăng tổng khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm.”

Chắc là đang cảm ơn. Nhưng mà, làm gì có sếp nào lại cảm ơn trợ lý?

“Tôi đang ăn rồi ạ… Mai hả? Mai được ạ.”

Trương Sùng Vũ chợt nhận ra — chắc lại mời ăn cơm.

Cúp máy xong, Trương Sùng Vũ không nhịn được châm chọc: “Em chọn đồ cho sếp mà sếp còn mời cơm? Có hơi vượt giới hạn rồi đó?”

“Đương nhiên là không.” Chu Mỹ Tây vừa cầm muỗng nhỏ uống súp nấm, vừa nói: “Chọn đồ trong giờ làm lại còn được tặng quà, lời thế này, sao còn mặt mũi ăn thêm một bữa nữa.”

Trương Sùng Vũ lúc này mới yên tâm.

“Là do lần trước tiệc cuối năm, cấp dưới của tôi bốc trúng một thẻ dùng cơm cùng cấp trên, anh ta thấy ăn với tôi phí quá nên đưa lại cho tôi.”

Trương Sùng Vũ: “…”

Rồi, hy vọng vừa lóe lên lại tắt ngấm.

Ban đầu Chu Mỹ Tây vốn không định nhận cái thẻ đó.

Vì nếu phải chọn giữa ăn cùng Lăng Nguyệt hay Tiểu Tống, tất nhiên cô chọn Tiểu Tống rồi.

Ai ngờ Tiểu Tống nói, lần này là sếp mời, mà cậu ta lại muốn ăn buffet hải sản. Cái thể loại đó chẳng phải muốn mạng cô sao? Hai người ăn một bữa có khi tốn mất hai triệu.

Cuối cùng Chu Mỹ Tây nói để cậu ta tự đi, cô sẽ thanh toán. Tiểu Tống – cái đồ quỷ lanh chanh ấy – lại bảo: “Dù gì chị cũng phải trả một triệu, hay là em đi ăn rồi đưa hoá đơn cho chị, còn chị thì cầm phiếu đi ăn với Lăng tổng. Như vậy em được ăn buffet tiền triệu, chị cũng được ăn, chỉ có Lăng tổng là thiệt, đúng không?”

Há?

Chu Mỹ Tây nghe xong thấy cũng rất hợp lý, thế là đưa tiền để cậu ta đổi phiếu về.

Sáng hôm sau, Lăng Nguyệt không đến công ty, gần trưa thì gọi điện hỏi cô muốn ăn gì.

Chỉ có hai người, gọi món thì không gọi được nhiều, ăn buffet thì lại mất thời gian, dáng ăn cũng khó coi. Cuối cùng Chu Mỹ Tây nói: “Ăn bít tết đi Lăng tổng, trưa không muốn ăn quá no.”

“Được, để tôi sắp xếp.” Lăng Nguyệt nói bên kia, “Mười hai giờ tôi đợi em ở bãi xe dưới hầm.”

“Lăng tổng anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự đến được rồi.” Chu Mỹ Tây cười, “Đâu có đạo lý sếp đãi cơm còn phải đưa đón.”

“Không sao, tiện đường.”

Chu Mỹ Tây cũng không khách sáo nữa: “Vâng.”

Mười một giờ năm mươi tám, Chu Mỹ Tây đến bãi xe sớm, không ngờ xe của Lăng Nguyệt đã đậu sẵn trong bãi.

Cô vội bước nhanh tới, mở cửa xe ngồi lên: “Lăng tổng, anh đến lâu chưa?”

“Mới tới một lúc.” Lăng Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô nói.

Chu Mỹ Tây không tin, nếu mới tới thì xe đâu thể đã tắt máy. Cô thắt dây an toàn xong ngẩng đầu, liền chạm ngay vào ánh mắt anh, tim lập tức đập loạn mấy nhịp.

Hôm nay Lăng Nguyệt mặc chiếc sơ mi đen tuyền mà hôm qua cô chọn cho anh, lúc đó cô còn cố ý nhắc nhân viên lấy size rộng để làm giảm tính công sở của thương hiệu, anh lại tự phối thêm một chiếc quần âu ống suông màu đen cổ điển. Cả set đồ all-black, tưởng lạnh lùng nhưng lại cực kỳ thời trang.

Thêm gương mặt ấy nữa, đúng là đẹp đến nghẹt thở.

Đúng là gu của cô chuẩn thật.

Bảo sao Tiểu Tống biết lần này cô là người chọn đồ thì không vui, thì ra cái thú vui “trò chơi thay đồ” nằm ở đây.

Cũng may hôm nay cô ăn mặc chỉn chu, nếu không ngồi cạnh anh chắc ngồi cũng không yên.

Lăng Nguyệt khởi động xe, hạ nhiệt độ điều hoà xuống hai độ, ánh mắt vừa rồi của Chu Mỹ Tây khiến da anh nóng bừng, lòng bàn tay cũng hơi ướt mồ hôi.

Hôm nay anh lái chính là chiếc Bentley mà Chu Mỹ Tây hay đi, nên vừa lên xe đã tự động kết nối với điện thoại cô. Định ngắt kết nối, nhưng nghe cô nói:

“Phát danh sách nhạc của tôi đi.”

Chu Mỹ Tây cười hí hửng mở app nghe nhạc: “Vâng, Lăng tổng không thấy ồn là được.”

Nhà hàng không xa, chỉ khoảng mười phút là đến.

Lăng Nguyệt đỗ xe, Chu Mỹ Tây bước xuống và nhìn vào biển hiệu bằng tiếng Anh ở cửa, nghi hoặc hỏi: "Ở đây ăn thật à, Lăng tổng?"

"Ừ, bít tết ở đây ngon, trước đây em đã đến chưa?" Lăng Nguyệt đáp.

"Chỉ đi ngang qua thôi." Chu Mỹ Tây nói, "Trước tôi cứ tưởng là bar."

Vì cửa ra vào và biển hiệu đều tối mù mịt, trước cửa còn có một chàng trai mặc bộ vest đen, đeo kính râm, và bãi đỗ xe toàn là xe sang, nên không khí giống bar thật.

Ánh sáng trong nhà hàng rất mờ, hành lang chỉ có một vài đèn chiếu sáng, Chu Mỹ Tây chưa kịp thích nghi với ánh sáng đã bị vấp vào bậc thềm.

"Cẩn thận." Lăng Nguyệt kịp thời nắm lấy tay cô, giúp cô ổn định, rồi rút tay lại, đưa cánh tay ra trước mặt cô, ý bảo cô cầm vào để anh dẫn đường.

Chu Mỹ Tây đặt tay lên tay anh, đi theo bước chân anh vào trong. "Lăng tổng, anh nhìn thấy rõ không?"

"Cũng được." Lăng Nguyệt đáp, "Đã đến mấy lần rồi, quen đường lắm."

Đi qua hành lang, vào đến trong nhà hàng, không gian vẫn tối mờ mờ, cả nhà hàng rộng lớn gần như chỉ nhờ ánh sáng từ những chiếc đèn trên bàn mới nhìn rõ, trong không gian âm u, mùi thịt nướng càng thêm rõ rệt, Chu Mỹ Tây ngay lập tức cảm thấy bụng đói cồn cào.

Họ đến bàn đã đặt trước, phục vụ đưa thực đơn, Chu Mỹ Tây mở ra xem giá các phần bít tết, phát hiện phần rẻ nhất cũng phải 888, lập tức yên tâm.

Haha, dù sao cũng không rẻ bằng bữa ăn của Tiểu Tống.

Vừa vào, Lăng Nguyệt đã giới thiệu cho cô món bít tết ướp khô của nhà hàng, vì vậy Chu Mỹ Tây đã nhắm mắt gọi một phần ba chín.

Bánh mì trước bữa ăn mềm và thơm, Chu Mỹ Tây ăn hết gần nửa ổ, món khai vị cô chọn là cá hồi áp chảo, Lăng Nguyệt gọi hàu sống, hàu rất to và mập, khiến Chu Mỹ Tây suýt thì chảy nước miếng.

Lăng Nguyệt liền đưa một con hàu qua.

Chu Mỹ Tây khách khí một chút: "Lăng tổng, anh ăn đi, tôi không ăn."

"Thử đi." Lăng Nguyệt nói, "Tôi ăn không hết đâu."

"Vâng, cảm ơn Lăng tổng." Chu Mỹ Tây cười vui vẻ nhận lấy.

Quả nhiên rất ngon, ngọt ngào tươi mới, ăn xong con hàu cô cảm thấy món cá hồi chẳng là gì cả.

Bít tết cực kỳ to, được phục vụ cắt ra thành từng miếng nhỏ, Chu Mỹ Tây ăn không hết, nhưng vì thịt rất chắc và có hương vị bơ nướng thơm lừng, không có mùi hôi của thịt bò, cô cảm thấy thật tiếc nuối, liền cúi người nhẹ nhàng hỏi Lăng Nguyệt: "Có thể mang về không?"

Món bít tết này giá hơn một nghìn đấy.

"Chắc chắn rồi." Lăng Nguyệt mỉm cười, anh ra hiệu gọi phục vụ đến quẹt thẻ và mang bít tết đi, còn mang cả phần bít tết của mình đi luôn.

Tiết kiệm thức ăn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.

Cuối bữa, Lăng Nguyệt còn chu đáo hỏi phục vụ cách hâm lại để không làm mất đi chất lượng của thịt.

Tổng thể bữa ăn này khá thoải mái, không gò bó, cả hai rất tự nhiên, thỉnh thoảng trò chuyện, nhưng không cần phải cố tìm đề tài nói chuyện.

Nếu không cô cũng đã chẳng nhắc đến việc mang về.

Ăn xong, Lăng Nguyệt đưa cô về dưới tòa nhà công ty.

Chu Mỹ Tây không để anh vào bãi đỗ, nói muốn đi bộ về cho tiêu cơm.

Sau khi xuống xe, Chu Mỹ Tây không đóng cửa ngay, cô ngập ngừng vài giây, rồi không nhịn được nghiêng người, cúi xuống nói với Lăng Nguyệt: "Lăng tổng, hôm nay anh rất đẹp trai."

Lăng Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhướng mày hỏi: "Đẹp trai chỗ nào?"

"Bộ đồ hôm nay tôi chọn cho anh rất đẹp trai." Chu Mỹ Tây nói nghiêm túc, "Cả lúc anh quẹt thẻ và khi gọi người đi đóng gói cũng rất đẹp trai."

Lăng Nguyệt khẽ cong môi, tai có chút nóng lên.

Ba câu này giống như một làn nước ấm từ sau gáy anh chảy xuống, lan ra cổ và xương sống, lan tỏa khắp cơ thể, khiến mọi dây thần kinh của anh đều trở nên tê dại và dễ chịu.

Anh cảm thấy thoải mái đến mức muốn bay lên.

"Cảm ơn." Lăng Nguyệt mỉm cười, tâm trạng có chút vui vẻ nói: "Hôm nay em cũng rất xinh đẹp."

Chu Mỹ Tây lắc đầu, thản nhiên thừa nhận: "Đương nhiên rồi."

Lăng Nguyệt cười.

Tối hôm đó, ba mẹ Chu Mỹ Tây có tiệc, cô tự lo bữa tối, hâm lại bít tết và nướng thêm chút bông cải xanh và nấm.

Mặc dù hương vị không bằng khi ăn ở nhà hàng, nhưng vẫn không thể so với bít tết ở các nhà hàng bình dân.

Cô chụp một bức ảnh rồi đăng lên WeChat Moments, viết chú thích: "Cảm ơn thiên nhiên đã ban tặng."

Cô hiếm khi đăng bài lên WeChat Moments, thường chỉ vào các dịp quan trọng, hoặc là selfie với Tiểu Tống, lần này đăng một bức ảnh đồ ăn, lập tức khiến mọi người bình luận xôn xao.

Tiểu Tống là người đầu tiên bình luận: "Chẳng phải người đáng cảm ơn là em sao?"

Sau đó là các bình luận của Tô Thuyên và Trương Sùng Vũ dưới bài đăng của cô.

Đầu tiên là Tô Thuyên hỏi là bít tết từ đâu, cô trả lời Trương Sùng Vũ đã trả lời giúp tên nhà hàng, vài phút sau Tô Thuyên quay lại với giá cả và gọi Trình Dĩ Nhiên đi ăn, Trình Dĩ Nhiên trả lời ngay lập tức: "Với cái giá này, chúng ta còn có thể bay sang New Zealand để săn bò nữa."

Bình luận của Trương Sùng Vũ trả lời trực tiếp Tô Thuyên, nên bạn chung của Chu Mỹ Tây, Giản Thụy, cũng thấy được.

Giản Thụy cũng hỏi: "Hai người đi ăn à? Sao không mời tôi?"

Chu Mỹ Tây trả lời: "Không phải, là Lăng tổng mời tôi."

Bình luận này của Giản Thụy cũng là công khai, nên tối hôm đó Lăng Nguyệt cũng nhìn thấy.

Anh đã thả một like cho bài đăng của Chu Mỹ Tây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc