Ánh Mắt Lảng Tránh Là Dấu Hiệu Của Trái Tim Rung Động

Chương 28: Lòng trần

Trước Sau

break

Sau khi trả lời tất cả các bình luận trên WeChat Moments, Chu Mỹ Tây quay lại danh sách tin nhắn và thấy tin nhắn của Trương Sùng Vũ gửi từ mười phút trước: "Lần sau anh dẫn em đi ăn bít tết ngon hơn."

Câu này không đầu không đuôi khiến Chu Mỹ Tây có chút không hiểu, phải một lúc sau cô mới nhận ra, kết hợp với thái độ của Trương Sùng Vũ hôm qua khi mua đồ, Chu Mỹ Tây nhận ra rằng anh ta đã coi Lăng Nguyệt là đối thủ.

Trước đây Chu Mỹ Tây không có thái độ rõ ràng, một là vì Trương Sùng Vũ không tỏ tình, suốt thời gian qua vẫn chỉ là bạn bè, hai là vì anh ta và Trình Dĩ Nhiên là bạn bè, cô không muốn làm rạn nứt mối quan hệ, ba là cô vốn nghĩ không cần phải phá vỡ, cứ làm bạn thôi.

Người phụ nữ thông minh đâu có ghét nhiều bạn.

Nhưng giờ thì người bạn này rõ ràng đã vượt qua giới hạn, Trương Sùng Vũ và Giản Thụy là bạn, Giản Thụy lại biết Lăng Nguyệt, nếu có hiểu lầm không cần thiết sẽ rất phiền phức.

Chu Mỹ Tây thực sự có hơi bực bội, cảm thấy Trương Sùng Vũ thật sự không rõ ràng, đó là lãnh đạo và công việc của cô mà.

Vì vậy Chu Mỹ Tây không trả lời tin nhắn của Trương Sùng Vũ.

Đây là một tín hiệu rất rõ ràng, vì cô vốn không bao giờ không trả lời tin nhắn.

Trương Sùng Vũ đợi hai ngày, trong lúc còn liên tục nhấp vào ảnh đại diện của cô trên WeChat, nhưng không nhận được phản hồi.

Anh cảm thấy không ổn, lập tức hỏi Trình Dĩ Nhiên, Trình Dĩ Nhiên đã giúp anh hỏi Tô Thuyên, Tô Thuyên lại vòng vo hỏi Chu Mỹ Tây.

Cuối cùng Trương Sùng Vũ nhận được câu trả lời: Anh đã vượt giới hạn rồi.

Trương Sùng Vũ buồn bực suốt mấy ngày, cảm thấy như mình là vận động viên, vừa mới khởi động mà đã trẹo chân, mất quyền thi đấu.

Nhưng ưu điểm của anh là biết sai thì sửa, và mặt dày, biết tại sao Chu Mỹ Tây giận anh rồi, đêm đó anh cầm hoa đến khu nhà cô.

Anh không dám lên tầng, chỉ đứng ngây ngốc ngoài cửa cầu thang, Chu Mỹ Tây vừa xuống xe anh đã thấy, anh vẫy tay, nhưng cô vừa thấy hoa anh cầm trên tay, sắc mặt lập tức thay đổi, quay người định bỏ đi, Trương Sùng Vũ vội vàng ném hoa vào xe rồi đuổi theo.

"Đừng chạy, anh biết sai rồi." Trương Sùng Vũ chân dài, mặc dù Chu Mỹ Tây đi nhanh, nhưng anh vẫn đuổi kịp chỉ trong hai ba bước, chắn trước cửa nói: "Hoa đó không phải ý đó đâu, đừng sợ. Anh hiểu rồi, cứ làm bạn thôi mà."

Cô thậm chí không muốn đối mặt với anh, còn cảm thấy bị tổn thương, cái thái độ né tránh này làm anh tức giận, cũng kích thích lòng tự trọng của anh, dù chẳng nhiều, nhưng cũng có một chút.

Không thích thì thôi, anh cũng chẳng quá sâu sắc.

Hầu như ngay lập tức Trương Sùng Vũ đã từ bỏ trong lòng.

Chu Mỹ Tây dừng bước, nhìn anh một cái, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Thật mà.” Trương Sùng Vũ gãi gãi thái dương, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười trách cô: “Em cái gì cũng ổn, mỗi tội mắt nhìn người quá tệ, đây mới là điểm chí mạng.”

Ừm, đến đây thì Chu Mỹ Tây coi như xác định chắc cú rồi, vì ánh mắt anh ấy lúc nói câu đó cực kỳ trong veo.

Chu Mỹ Tây bật cười, thật lòng nói:
“Anh nhìn người giỏi ghê.”

Trương Sùng Vũ: “…Cũng biết khen người ghê đấy.”

Nói hết khúc vướng mắc trong lòng, tâm trạng Chu Mỹ Tây cũng thoải mái hơn nhiều, dắt Trương Sùng Vũ đi ra phố cổ gần trường tiểu học tìm đồ ăn.

Ở đó có tiệm lòng trần nổi tiếng lâu đời, cô ăn từ bé đến lớn. Dạo gần đây khu phố này tự nhiên mọc ra một loạt quán hot trend, thành ra lại nhộn nhịp hơn hẳn.

Chu Mỹ Tây quen thân với chủ quán — con trai bác chủ cũng là bạn học hồi tiểu học của cô — thế nên dù quán đang đông khách xếp hàng đợi chỗ, bác chủ vẫn ưu ái bày riêng cho hai người một cái bàn ngoài cửa.

“Em học tiểu học ở đây à?” Vừa ngồi xuống, Trương Sùng Vũ tiện miệng hỏi.

Trường ngay đối diện bên kia đường, từ chỗ họ ngồi còn nhìn thấy cả cổng trường.

“Ừ.” Chu Mỹ Tây đi lấy hai chai sữa chua trong tủ lạnh — cũng là đặc sản địa phương cô hay uống từ nhỏ — rồi đưa cho anh:
“Còn anh học ở đâu?”

“Thanh Sơ.”

Ờ… trường song ngữ top 1 thành phố, hỏi làm gì cho mất công.

“Nhưng mà hồi bé anh cũng hay qua khu này lắm.” Trương Sùng Vũ nói.

“Qua đây làm gì?” Chu Mỹ Tây tò mò, chẳng lẽ hồi đó đã biết tới đây ăn uống?

“Qua dọn vệ sinh, trồng cây, trường hay tổ chức hoạt động kiểu vậy lắm.” Trương Sùng Vũ nói tiếp, “Anh còn nhớ hồi đó có cuộc thi ngâm thơ tiếng Anh cấp thành phố tổ chức ở trường em đúng không?”

“Anh cũng tham gia á?” Chu Mỹ Tây hỏi.

“Tất nhiên, anh còn được giải nhì đó.” Trương Sùng Vũ cắn ống hút, “Hồi đó nổi lắm, lên cấp hai còn có mấy bạn nữ trường em viết thư tỏ tình cho anh đấy, nhớ không?”

“Tiếc thật, hồi đó không có duyên được chứng kiến phong thái lẫy lừng của anh.” Chu Mỹ Tây cười, “Mỗi lần trường tổ chức hoạt động kiểu này là em trốn về nhà từ sớm rồi.”

Trương Sùng Vũ: “…”

Quán đông khách nên hai người đợi món tận hơn hai mươi phút mới lên.

Trương Sùng Vũ ăn một miếng đã nhướn mày:
“Cũng ổn ha?” Chu Mỹ Tây hỏi.

“Ngon thật.” Trương Sùng Vũ cắm đầu ăn luôn mấy miếng, “Bảo sao quán đông vậy.”

Ăn một hồi, Chu Mỹ Tây chợt phát hiện:
“Anh không ăn nội tạng à?”

“Ừm.” Trương Sùng Vũ khựng lại, ngẩng đầu giải thích:
“Không thích lắm, nhưng ăn vài miếng vẫn được.”

Chu Mỹ Tây thoáng hơi cảm động — chắc là biết cô thích ăn nên anh mới không nói gì.

Nói gì thì nói, Trương Sùng Vũ cũng không phải không có ưu điểm.

“Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?” Chu Mỹ Tây xác nhận lại.

Trương Sùng Vũ còn đang nhét đồ ăn vào miệng, liếc cô một cái từ dưới lên trên rồi hừ khẽ:
“Bạn bè thì đâu có đãi ngộ tốt vậy, mà giờ em có hối hận cũng muộn rồi, anh hết cảm xúc với em rồi.”

Chu Mỹ Tây cười đến sặc cả nước sốt.

Ăn xong, Trương Sùng Vũ đứng dậy ra quầy thanh toán, còn Chu Mỹ Tây đứng ở cửa chờ anh.

Giờ này trước cửa vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng đợi bàn. Vừa thấy họ rời chỗ là lập tức có người khác ngồi xuống chiếm chỗ ngay. Người bạn đi cùng kia còn đang bưng một bát lớn lòng trần bước tới.

Chu Mỹ Tây thấy vậy liền vô thức né sang bên cạnh, nào ngờ bên đó cũng có người đang chen vào, cô bị va một cái vào lưng, mất đà chúi về phía trước. Đang sắp lao thẳng vào người cầm bát lòng kia thì một cánh tay rất kịp thời vươn tới ôm lấy eo cô, giữ cô đứng vững lại.

“Cẩn thận.” Trương Sùng Vũ ôm lấy cô, rồi quay đầu cau mày mắng người vừa va vào cô: “Chen cái gì mà chen?”

Người kia làm như không nghe thấy, lập tức ngồi phịch xuống ghế. Người bưng bát lòng trần kia chậm chân hơn, vừa đặt bát lên bàn thấy bị giành chỗ thì lập tức cãi nhau với đối phương.

Chu Mỹ Tây thấy vậy vội kéo Trương Sùng Vũ rời đi.

Hai người vừa tản bộ vừa quay về khu chung cư.

Trương Sùng Vũ bảo ăn no quá, muốn đi bộ nhiều thêm chút cho tiêu, Chu Mỹ Tây liền dẫn anh vòng qua trường tiểu học đi một vòng.

Giữa trường tiểu học và khu chung cư có một đoạn đường đèn đường rất mờ, lại cách xa khu ăn vặt, người qua lại rất ít, chỉ có một người dắt chó đi qua đi lại.

Bóng tối khiến Trương Sùng Vũ không hiểu sao lại hỏi ra câu này:
“Em thích sếp bọn em đúng không?”

Dù anh đã từ bỏ rồi nhưng trong lòng vẫn có chút không cam tâm.

Chu Mỹ Tây nghe xong thì giật mình suýt bật lên trời:
“Tôi bị điên à mà thích sếp?”

“Phản ứng lớn thế làm gì?” Trương Sùng Vũ cười nói, nhưng nghe câu này thật đúng là hả giận.

“Người đi làm mà thích lãnh đạo thì hồi đi học chắc cũng thích thầy dạy quốc phòng à.” Chu Mỹ Tây lườm anh, câu hỏi này làm cô muốn tự kiểm điểm bản thân luôn. Cô nhìn giống người thích Lăng Nguyệt đến thế à?

Dễ hiểu lầm vậy sao?

Chu Mỹ Tây tự nhận mình là người rất biết giữ chừng mực, với sếp thì chỉ có sự ngưỡng mộ chứ tuyệt đối không có suy nghĩ linh tinh.

Cô chẳng muốn tiêu tốn năng lượng tinh thần vào mấy chuyện vô nghĩa, cô cảm thấy rõ ràng Trương Sùng Vũ cảm thấy áp lực là vì Lăng Nguyệt quá giỏi, anh không muốn thừa nhận mình kém hơn nên mới kéo cô vào mà gán ghép lung tung.

Trương Sùng Vũ nhìn sắc mặt cô, liền thuận theo gật đầu:
“Anh cũng thấy em không phải kiểu người bị điều khiển bởi dục vọng.”

Anh nói ra từ “bị điều khiển bởi dục vọng” làm Chu Mỹ Tây bật cười:
“Đương nhiên tôi không phải, nhưng tôi thấy anh thì đúng là thế.”

Từ này đúng là quá hợp với anh.

Trương Sùng Vũ: “…” Đúng là tự làm tự chịu.

Hai người đi về đến khu chung cư, Chu Mỹ Tây nhìn xe anh rời đi mới xoay người lên nhà. Đợi thang máy cô mới phát hiện có tin nhắn chưa đọc.

Lăng Tinh gửi cho cô một tấm hình — là ảnh chụp lén lúc cô kéo tay Trương Sùng Vũ ra khỏi quán lòng trần.

Tuy khi đó cô chỉ nắm cổ tay anh kéo ra ngoài, nhưng góc chụp này nhìn qua lại như đang nắm tay người yêu.

Chu Mỹ Tây gửi lại một cái icon cười ngại ngùng, rồi hỏi:
“Em cũng đến ăn lòng trần à? Sao chị không thấy em?”

Lăng Tinh trả lời liền:
“Đông người quá, tìm mãi không có chỗ đậu xe nên em không xuống, gọi ông xã vào mua mang về thôi. Vốn dĩ định vào chào chị một tiếng mà đợi em đỗ xe xong thì hai người đi xa rồi.”

Chu Mỹ Tây: “Ôi trùng hợp ghê ha ha, chị ở gần đây thôi, lần sau em qua gọi chị nha.”

Lăng Tinh: “Okii!”

Cô gửi liền mấy cái icon dễ thương, rồi hỏi thêm:
“Áo em mua cho chị bên Úc mặc có vừa không? Em thấy dáng tụi mình na ná nên lấy cùng size luôn.”

Chu Mỹ Tây: “Vừa lắm luôn, chị thích lắm, trước giờ vẫn muốn mua kiểu đó, cảm ơn nha.”

Lăng Tinh: “Không có gì nè, lần sau chị thích kiểu nào cứ gửi em, em nhờ bạn bên đó mua rồi gửi về.”

Chu Mỹ Tây: “Okie nha.”

Cô tưởng câu chuyện kết thúc ở đây rồi, liền đặt điện thoại đi tắm. Ai ngờ ra ngoài lại thấy Lăng Tinh gửi thêm icon cười gian, hỏi:
“Người hồi nãy là bạn trai chị hả?”

Chu Mỹ Tây: “Không nha haha, bạn bè thôi.”

Lăng Tinh: “Cũng đẹp trai phết.”

Chu Mỹ Tây: “Làm gì đẹp bằng ông xã em.”

Lăng Tinh: “Đẹp trai hơn ông xã em xíu xíu thôi, chứ cũng ngang ngửa anh em á.”

Nói xong còn tiện tay gửi qua một tấm ảnh chụp lén Lăng Nguyệt — là chụp hồi Tết, anh mặc áo hoodie trắng, đang cúi người lau miệng cho đứa cháu nhỏ đang ăn kem, vẻ mặt dịu dàng đến mức không giống thật.

Chu Mỹ Tây thật lòng trả lời:
“Sao có ai đẹp trai bằng sếp Lăng được chứ? Em lấy anh ấy ra so sánh là xúc phạm anh ấy rồi đó.”

Lăng Tinh: “Hahahahahahahahaha.”

Cô cười đến đau cả bụng.

Nghĩ một hồi, cô cắt bức ảnh vừa chụp được hồi nãy bỏ phần tay ra rồi gửi cho Lăng Nguyệt, sau đó lại gửi thêm ảnh chụp màn hình đoạn chat, chỉ cắt tới đoạn “ngang ngửa anh em”, để lại chút bí ẩn.

Quả nhiên Lăng Nguyệt lập tức trả lời, lần lượt trả lời hai bức ảnh, rồi gửi hai dấu hỏi chấm.

Lăng Tinh nhắn lại:
“Tối nay tới khu ăn lòng trần gần trường tiểu học ăn, tình cờ gặp trợ lý của anh đang đi cùng một anh đẹp trai nha, trùng hợp ghê.”

Lăng Nguyệt: Sao không gọi anh?

Lăng Tinh: Lần sau nhất định sẽ gọi mà.

Lăng Nguyệt lại tiếp tục trả lời đoạn trò chuyện đó và thêm vào dấu hỏi thứ ba.

Lăng Tinh: Chuyển em 10k thì em mới trả lời.

Lăng Nguyệt không nói gì, liền chuyển 10 nghìn qua.

Lăng Tinh sửng sốt.

Cô nói: Anh ơi, anh xong rồi, anh đang yêu đấy!

Lăng Nguyệt không trả lời cô.

Cô gửi chụp màn hình cuộc trò chuyện của mình với Lăng Nguyệt cho Giản Thụy và nói: "Trời ạ, nếu không phải thích thì là gì?"

Giản Thụy: Cậu ấy sẽ không thừa nhận đâu.

Lăng Tinh: Theo em hiểu về anh ấy thì anh ấy không phải kiểu người nói một đằng làm một nẻo, bây giờ không thừa nhận chỉ có thể là một lý do.

Giản Thụy: Cậu ấy đang "yêu đơn phương".

Lăng Tinh gửi vài biểu tượng bắt tay để đồng tình.

Đang quá mải mê phân tích với Giản Thụy, Lăng Tinh quên mất chưa gửi câu trả lời cho Lăng Nguyệt.

Ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại từ luật sư, người này có vẻ khó xử nói: "Cô Lăng, anh trai cô nói muốn kiện cô vì lừa đảo, hy vọng cô nhanh chóng thực hiện 'hợp đồng' của mình."

"Lạy trời." Lăng Tinh tắt điện thoại rồi than thở với chồng, "Biết thế hôm qua đã lấy 2900 rồi."

Cô không phải không định gửi, mà tối qua quên mất, nhìn anh ấy vội vàng như vậy, Lăng Tinh lại càng không muốn gửi nữa.

Cô đã trả lại tiền, quyết định không bao giờ tiết lộ câu trả lời của Chu Mỹ Tây.

Mùa xuân nhẹ nhàng đến.

Thời tiết ấm lên, vạn vật hồi sinh.

Tháng 4 là tháng yêu thích nhất của các nhân viên trong công ty.

Đầu tháng là Tết Thanh Minh, cuối tháng lại là Lễ Lao Động, thời gian làm việc không nhiều, lại có cả chuyến đi team building của công ty.

Những nhân viên làm việc suốt mùa đông giờ đều rất mong đợi chuyến đi nghỉ dưỡng được trả lương này.

Chuyến đi team building thường kéo dài hai ngày một đêm, sau khi Lăng Nguyệt tiếp nhận công ty, anh đã chuyển thời gian đi từ cuối tuần sang thứ Sáu và thứ Bảy, để mọi người có thể nghỉ ngơi vào Chủ Nhật.

Hoạt động của công ty chủ yếu là thư giãn và chăm sóc sức khỏe, mỗi năm hoặc là đi biển tắm nắng và nướng thịt, hoặc là đi ngoại ô tắm suối nước nóng và hái dâu tây. Năm nay, khu cắm trại với xe nhà di động ở ngoại ô mới mở, Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống đã đến khảo sát trước, và đều đồng ý rằng môi trường không được đẹp lắm, nên cuối cùng vẫn chọn khách sạn suối nước nóng.

Trước đây Chu Mỹ Tây không biết, nhưng khi làm kế hoạch và để Lăng Nguyệt ký duyệt ngân sách, cô mới biết rằng khách sạn này là của gia đình Giản Thụy, không ngờ giá cả lại ưu đãi đến vậy.

Vì công ty có quá nhiều người, họ luôn chia thành ba nhóm để tổ chức, với bộ phận hành chính làm hậu cần, tự động chia thành ba đợt.

Cô in danh sách ba nhóm và đặt vào trong kế hoạch đã hoàn thiện để đưa cho Lăng Nguyệt ký tên, đồng thời hỏi anh dự định tham gia đợt nào.

Lăng Nguyệt lật kế hoạch, nghe câu hỏi của cô, anh liền lật đến phần cuối danh sách nhân viên và đáp một cách thoải mái: "Tôi đi vào tuần sau."

"Vậy là cùng đợt với tôi rồi." Chu Mỹ Tây cười nói, "Lúc đó anh cũng tự lái xe đến à?"

"Em thì sao?" Lăng Nguyệt ngẩng lên hỏi.

"Tôi sẽ bị say xe nếu ngồi xe khách, phải tự lái xe đến."

"Vậy chúng ta đi cùng nhau." Lăng Nguyệt đưa lại bản kế hoạch đã ký và nói một cách tự nhiên: "Tôi không muốn lái xe."

"Vâng, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây vui vẻ đồng ý.

Dù sao cũng phải lái xe, tất nhiên là xe của Lăng Nguyệt lái sẽ thoải mái hơn nhiều.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc