Ánh Mắt Lảng Tránh Là Dấu Hiệu Của Trái Tim Rung Động

Chương 26: Con công

Trước Sau

break

Buổi trưa, Chu Mỹ Tây đặt bàn ở một nhà hàng chuyên món cá gần công ty. Cô gọi điện trước chọn nguyên liệu và đặt món: một con cá bống mú, một nồi canh bí đao nấu với vịt già. Lăng Nguyệt không kén ăn, còn khẩu vị của Giản Thụy thì không rõ, nên những món còn lại Chu Mỹ Tây chọn vài món mình thích trong danh sách món đặc trưng: sườn hầm khoai tây, bò trộn măng xuân và rau mùi, thêm hai món chay, ba người ăn vừa đủ.

Giản Thụy dù miệng mồm hỗn láo, nhưng trước mặt gái xinh thì vẫn biết cách lấy lòng, không ngớt lời khen cô biết chọn quán, biết gọi món, món nào cũng đúng gu anh ta cả.

Ba người ăn sạch trơn hết cả mâm.

Ăn xong, Giản Thụy lấy ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, tiện tay đưa cho Lăng Nguyệt một điếu, nhưng anh không nhận.

Giản Thụy nhếch môi cười khẩy, “Làm bộ ghê.”

Anh cũng không châm thuốc, chỉ cầm trong tay rồi hỏi: “Chiều có gì làm không?”

Lăng Nguyệt liếc mắt hỏi lại.

“Bạn rủ đánh tennis, đi cùng không?”

“Gửi địa chỉ cho tôi, xong việc tôi sẽ đến.”

Giản Thụy hơi ngạc nhiên nhìn anh. Vì anh ta chỉ nói chơi thôi, không ngờ Lăng Nguyệt lại đồng ý thật.

Từ lúc quen biết, Giản Thụy đã biết Lăng Nguyệt không mê thể thao lắm, nhất là mấy môn aerobic. Hồi đi học, các môn thể thao anh đều chơi được, nhưng chưa bao giờ chủ động tham gia. Sau này đi làm, có chăng vì xã giao mới chơi golf, cưỡi ngựa, cùng lắm mỗi tuần tập tạ một đến hai buổi là cùng.

Thế nhưng người ta có tố chất bẩm sinh, chưa tập đã có cơ bụng, cơ ngực, mông còn siêu cong, tập rồi thì đường nét lưng lại càng nuột hơn, đúng là đuổi theo không kịp.

Giản Thụy càng chắc chắn suy đoán của mình: Thằng nhóc này chắc chắn có tình cảm với cô trợ lý. Thế là vừa lên xe đã không nhịn được, phải chia sẻ chuyện hóng hớt với người khác ngay. Anh ta gọi điện cho Lăng Tinh, nhưng người nhấc máy lại là chồng cô ấy.

Đúng là xui xẻo, Giản Thụy định cúp máy luôn rồi, nhưng nghĩ sao lại cố nhịn, mở miệng: “Tôi tìm Lăng Tinh.”

Ai ngờ đối phương vừa nghe thấy giọng anh ta liền dập máy luôn.

“M* nó.” Giản Thụy chửi thề một câu.

Chồng của Lăng Tinh – Trần Tử An – là bạn học cấp hai của Lăng Nguyệt. Giản Thụy cực kỳ ghét hắn, hai người từ lâu đã như nước với lửa.

Giản Thụy luôn thấy nếu không phải vì mình ra nước ngoài mấy năm, sao có chuyện Trần Tử An chơi thân với Lăng Nguyệt, rồi còn cua được cả Lăng Tinh.

Đó cũng là lý do Giản Thụy luôn có chút khó chịu với Lăng Nguyệt, vì hồi nhỏ anh ta thích Lăng Tinh lắm.

Anh ta đoán chắc lúc này Lăng Tinh đang trông con, không cầm điện thoại, lại lo Trần Tử An xóa nhật ký cuộc gọi nên nhắn tin nhắc cô gọi lại.

Kết quả, tin vừa gửi đã hiện dấu chấm than đỏ.

Không cần nghĩ cũng biết là trò của Trần Tử An.

Má nó, cạn lời thật sự.

Giản Thụy đổi sang số khác, nửa tiếng sau gọi lại.

Lần này là giọng Lăng Tinh: “A lô?”

“Anh là Giản Thụy, có chuyện muốn hỏi em.” Anh ta nói, “Anh vừa gọi em thì chồng em chặn anh rồi.”

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng Lăng Tinh quát xa xa: “Trần Tử An, anh bị điên à?!”

Giản Thụy lúc này mới thấy hả dạ.

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Tinh quay lại hỏi.

“Em có thấy gần đây anh em có gì lạ không?” Giản Thụy hỏi thẳng vào vấn đề.

“Hả?” Lăng Tinh ngẩn ra, “Không có mà? Sao cơ?”

“Hôm nay anh rủ cậu ấy đánh tennis mà cậu ấy đồng ý đấy.” Giản Thụy nói, “Hồi trước học mấy lớp thể thao, cậu ấy trốn suốt.”

“Anh ấy vẫn hay đánh với chồng em mà.”

Giản Thụy: “…………………………”

Lăng Tinh còn đâm thêm một nhát: “Nhưng đúng là kỳ thật, anh ấy mà đánh với anh á? Không phải luôn chê anh đánh dở à?”

“… Ha ha.” Lần này Giản Thụy thật sự tổn thương rồi.

“Có phải anh phát hiện gì không?” Lăng Tinh bắt đầu tò mò. “Nói đến chuyện này, hôm nọ chồng em còn nói về anh ấy, nói sao nhỉ… Trần Tử An, hôm đó anh nói gì về anh em ấy nhỉ?”

“Áp lực ngoại hình.” Trần Tử An đáp.

Giọng đàn ông rất gần, Giản Thụy lập tức nhận ra Lăng Tinh bật loa ngoài, hai vợ chồng cùng nghe máy.

Tim Giản Thụy đau như bị châm kim vậy.

“Đúng đó, dạo này anh ấy chăm tập gym lắm, mấy hôm trước còn rủ Trần Tử An đi tập chung. Trước giờ có bao giờ quan tâm chuyện cơ bắp ra sao đâu. Ai chọc anh ấy thế nhỉ?” Lăng Tinh lập tức liên tưởng, đoán rằng: “Áp lực ngoại hình, áp lực nhan sắc… Không chừng là ‘khoe đuôi công’ đấy? Anh em đang yêu rồi hả?”

Nhưng Giản Thụy thì chỉ nghe thấy một câu: anh ấy rủ Trần Tử An tập gym cùng.

Anh đánh tennis thì dở thật, nhưng khoản tập gym anh tuyệt đối vượt xa Trần Tử An, vậy mà Lăng Nguyệt lại không tìm anh?

Lần này không chỉ đau lòng, mà trái tim anh như bị băm nát luôn rồi.

Giản Thụy chẳng còn tâm trạng hóng hớt nữa, “hừ” một tiếng rồi cúp máy.

 


Tách khỏi Giản Thụy, Lăng Nguyệt đưa Chu Mỹ Tây về công ty.

Lúc đi, ban đầu Chu Mỹ Tây định tự lái xe, nhưng xuống hầm xe thì Lăng Nguyệt bảo đi chung cho tiện, cô tưởng anh lười nên cũng không từ chối.

Lúc về, Lăng Nguyệt không đưa chìa khóa cho cô, cô liền ngồi luôn vào ghế phụ.

Đúng lúc này là giờ ngủ trưa của Chu Mỹ Tây, bình thường nếu không đi tập gym thì giờ này cô sẽ bắt đầu buồn ngủ. Lăng Nguyệt lại lái xe rất êm, khiến cô vô tình ngủ gật.

Thấy cô gái bên cạnh hơi nghiêng đầu ngủ, Lăng Nguyệt vô thức giảm tốc độ, đoạn đường mười phút anh lái thành hai mươi phút.

Cho đến khi dừng đèn đỏ, Chu Mỹ Tây bỗng tỉnh lại, còn mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài hỏi: “Chưa đến à?”

Giọng cô vừa tỉnh ngủ hơi khàn, giống như tiếng cát ướt xát trong lòng bàn tay, nghe khiến cổ họng Lăng Nguyệt cũng ngứa ngáy theo.

“Sắp đến rồi, quẹo cái là tới.” Lăng Nguyệt đáp, “Lúc nãy đường hơi kẹt nên tôi vòng chút.”

Nói xong anh hơi nghiêng đầu, nuốt một cái theo phản xạ, yết hầu chuyển động rõ ràng. Chu Mỹ Tây vừa hay quay đầu nhìn, mắt dừng lại một giây rồi vội vàng quay đi.

Xe dừng lại, Chu Mỹ Tây tháo dây an toàn, thấy Lăng Nguyệt không tắt máy liền hiểu ra anh chỉ tiện đường đưa cô về chứ không định lên công ty. Cô vội nói: “Cảm ơn Lăng tổng đã đưa tôi về.”

Lăng Nguyệt: “Tiện đường thôi.”

Chu Mỹ Tây cười với anh, sau đó mở cửa xuống xe. Khi cô chuẩn bị đi, Lăng Nguyệt bỗng hạ cửa kính gọi lại.

“À đúng rồi, sáng nay bệnh viện thú y gọi cho tôi.” Lăng Nguyệt hơi nghiêng người nói với cô đang đứng ngoài xe, “Nói con chó em cứu đã khỏi hẳn rồi.”

Chu Mỹ Tây ban đầu vui mừng, nhưng sau đó lại bị một cơn xấu hổ khó diễn tả nhấn chìm.

Hồi tiểu học, cô từng đỡ một bà lão qua đường, đúng lúc bị hiệu trưởng bắt gặp. Sáng hôm đó trong lễ chào cờ cô bị gọi lên bục vinh danh.

Nhưng cô chẳng tự hào chút nào, vì sau đó cô bị bạn bè bắt nạt. Đa phần mọi người đều theo thuyết âm mưu, cho rằng vì nhìn thấy hiệu trưởng nên cô mới đỡ bà lão, nói cô cố tình diễn. Ngay cả vài thầy cô bộ môn cũng nghĩ việc được tuyên dương là do bố mẹ cô đều làm công chức.

Hậu quả của chuyện đó là: khi lớn lên, cô làm bất cứ việc tốt gì cũng đều lén lút, sợ người khác hiểu lầm rằng cô đang giả vờ tốt bụng.

Bây giờ Lăng Nguyệt biết chuyện này, Chu Mỹ Tây không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung, không biết Lăng Nguyệt có cảm thấy cô cố tình làm vậy không? Cứu thì cứu rồi, lại còn quẹt thẻ của anh ấy, nếu không thì sao bệnh viện lại thông báo cho anh?

Càng nghĩ càng thấy xấu hổ không chịu nổi, Chu Mỹ Tây không nhịn được lên tiếng giải thích:
“Xin lỗi Lăng tổng, ban đầu tôi định tự quẹt thẻ, nhưng lễ tân nhanh tay quá, quẹt luôn thẻ của anh.”

“Dùng thẻ tôi cũng không sao.” Lăng Nguyệt nói, “Họ nói trong thẻ còn dư hơn một ngàn, lát nữa tôi chuyển tiền lại cho em.”

Chu Mỹ Tây đành gật đầu:
“Vâng, cảm ơn Lăng tổng.”

Lăng Nguyệt hơi ngừng một chút, rồi không kìm được nói tiếp:
“Trước đây tôi và bạn từng lập một quỹ cứu trợ động vật, tôi đã thêm bệnh viện này vào danh sách điểm cứu trợ, sau này nếu có tình huống tương tự thì có thể trực tiếp sử dụng quỹ.”

Chu Mỹ Tây nghe vậy, đôi mắt sáng rỡ lên:
“Thật hả?”

Lăng Nguyệt cong môi cười nhẹ, gật đầu:
“Thật mà.”

Trước kia bệnh viện này không nằm trong danh sách vì nó nằm khá xa trung tâm, chi phí cũng cao, toàn là người có tiền mới đến, rất hiếm trường hợp cần hỗ trợ.

“Vậy số tiền một ngàn của tôi anh khỏi chuyển lại nhé, cứ trừ vào quỹ đi.” Chu Mỹ Tây nói ngay, rồi không kìm được khen:
“Lăng tổng vừa đẹp người lại tốt bụng.”

Nhưng Lăng Nguyệt lại lắc đầu, nhìn cô nói:
“Quỹ không phải tôi trực tiếp điều hành, nếu không nhờ việc em làm hôm nay, tôi cũng chẳng nhớ đến nó.”

Chu Mỹ Tây có chút ngại ngùng, cười khẽ một tiếng.

Nụ cười ấy rạng rỡ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, Lăng Nguyệt chỉ liếc mắt một cái đã vội dời tầm nhìn. Anh không xứng với chữ “tốt” ấy, bởi vì anh biết rõ động cơ thật sự khi làm chuyện này chẳng hề trong sáng.

Lăng Nguyệt lại đưa cô xem mấy tấm ảnh bệnh viện gửi đến: công nhân vệ sinh đang dắt chú chó vàng bằng sợi dây trắng mà cô mua, chú chó đã tỉnh táo hẳn lên, gương mặt đen đúa của người công nhân cũng nở nụ cười rạng rỡ.

Tim Chu Mỹ Tây như được một dòng nước ấm áp dịu dàng lướt qua, cảm giác xấu hổ ban đầu đã bay biến từ lâu.

Cô nhận ra, lần này thật sự mình đã làm một chuyện tốt tạo ra hiệu ứng dây chuyền, điều đó khiến cô cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện từ tận đáy lòng.

Hai người lại trò chuyện một lát, cuối cùng Lăng Nguyệt nhìn theo bóng cô bước vào thang máy rồi mới đạp ga rời công ty, đến sân bóng đúng giờ.

Giản Thụy chẳng hiểu bị làm sao, vừa gặp mặt đã chẳng có sắc mặt tốt, mấy quả bóng phát ra đều hung hăng, có vẻ như định xả giận lên người Lăng Nguyệt.

Lăng Nguyệt tâm trạng rất tốt, chẳng thèm chấp nhặt với anh.

Dù không mê mấy môn thể thao với bóng, nhưng thể lực anh rất tốt, đánh được bốn mươi phút thì Giản Thụy đã thở như chó, còn Lăng Nguyệt chỉ hơi thở gấp chút xíu.

Cả hai xuống sân nghỉ uống nước, vừa dừng lại Giản Thụy đã không muốn lên sân nữa.

Bị hành đến mệt bã người, Giản Thụy cuối cùng cũng trút được cơn bực, nhìn Lăng Nguyệt đang uống nước, buông một tiếng thở dài.

Tiếng thở khá to, Lăng Nguyệt quay lại nhìn anh, ánh mắt hỏi: “Sao thế?”

Giản Thụy mệt không buồn nói, nhưng vẫn cố chấp mở miệng:
“Tôi là bạn thân nhất của cậu đúng không?”

Lăng Nguyệt lập tức lộ ra biểu cảm vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng chưa kịp để Giản Thụy tổn thương, anh đã khẽ gật đầu.

Anh ta thật dễ dỗ dành, Giản Thụy lập tức được an ủi, tuy không thể so với Trần Tử An – dẫu sao bây giờ tên khốn ấy cũng là em rể của anh rồi – so sao được nữa?

Lăng Nguyệt uống thêm ngụm nước, đặt bình xuống, hỏi thản nhiên:
“Đánh thêm ván nữa không?”

Giản Thụy xua tay:
“Tôi nghỉ chút.”

Thế là chuyển sang đấu đơn, Lăng Nguyệt nhìn điện thoại rồi lại cầm vợt lên sân. Ánh mắt Giản Thụy vô tình lướt qua điện thoại đặt trên ghế, màn hình chưa khóa, anh ta thoáng thấy giao diện một trang web thời trang nam.

Cũng không có gì kỳ lạ, bình thường anh cũng chọn đồ kiểu vậy.

Sau trận đấu, cả hai cùng vào phòng thay đồ tắm rửa, quấn khăn đi ra, Giản Thụy nhìn cơ bắp chắc khỏe nhưng không quá khoa trương của Lăng Nguyệt, lại nhớ tới lời Lăng Tinh bảo anh đang đi tập gym với Trần Tử An, lòng có chút ghen tỵ, hỏi:
“Dạo này cậu tập gym hả?”

“Vẫn luôn tập mà.” Lăng Nguyệt không quay đầu lại đáp.

“Hồi trước cậu không như vậy.” Giản Thụy đầy ẩn ý, “Cậu biết bây giờ trông cậu giống gì không?”

Lăng Nguyệt biết trong miệng anh chẳng có câu nào đàng hoàng, nhanh nhẹn thu dọn đồ bước ra ngoài.

“Này chờ tôi với!” Giản Thụy vội vàng mặc đồ đuổi theo, “Lăng công công, chờ ông đây với!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc