Buổi tối ở một câu lạc bộ, Tần Khoa vẫn thỉnh thoảng đánh giá Thịnh Thư Ý ngồi bên cạnh Tiết Trạch, thắc mắc tại sao anh Trạch nhà mình lại thích một cô gái nhỏ nhắn như vậy? Hơn nữa còn là vào lúc này.
Gia thế hiển hách như bọn họ, cho dù chưa đến tuổi kết hôn, trong nhà cũng sẽ sớm lựa chọn những cô gái môn đăng hộ đối, cho tiếp xúc bồi dưỡng tình cảm, thời cơ thích hợp, kết hôn sẽ được đưa vào lịch trình.
Cũng không phải là không cho bọn họ có quyền lựa chọn, mà phải xem cô gái họ chọn có phù hợp hay không.
Giang Vũ và Trần Nhiên Nhiễm yêu đương tự do, có thể nói hai người là thanh mai trúc mã, lúc cấp ba âm thầm nảy sinh tình cảm, thời đại học bắt đầu yêu đương, hiện tại sắp kết hôn. Sở dĩ hai người thuận lợi như vậy là bởi vì hai nhà Giang Trần có giao tình, từ nhỏ đã muốn đính hôn cho hai người.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, muốn không thuận lợi cũng khó.
Nhưng nhà họ Tiết không giống với nhà họ Giang. Nửa năm trước, Tần Khoa nghe người nhà nói nhà họ Tiết đã sớm chọn xong đối tượng kết hôn cho Tiết Trạch. Trong thời điểm quan trọng này lại xuất hiện chị dâu, cậu ta thật sự không biết là nên mừng cho Tiết Trạch hay là lo lắng.
Mừng là chưa từng thấy Tiết Trạch cười nhiều như vậy, có thể thấy, an thật sự thích Thịnh Thư Ý.
Lo lắng là lỡ như Tiết Trạch rơi vào...
… chuyện đó sẽ gây cản trở hạnh phúc của anh.
Nhìn thấy Tiết Trạch thỉnh thoảng đút trái cây cho Thịnh Thư Ý, sự ân cần này làm cho Tần Khoa vừa hâm mộ vừa buồn rầu.
Lát sau có người gõ cửa phòng, là mấy người em trong viện biết Tiết Trạch cũng ở đây, tới mời rượu, bọn họ giống như Tần Khoa, đều đang du học ở đây.
Nhìn thấy Tiết Trạch ngồi cạnh một cô gái, bọn họ cũng không để ý, bởi vì tin đồn về giới tính của anh đã lan khắp viện, tìm một cô gái che đậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Thịnh Thư Ý suốt buổi đều ngồi im lặng, cũng không xen vào, tới khi co mấy nữ sinh khác ngồi xuống, cô mới cùng họ nói chuyện.
Các nữ sinh trò chuyện, đàn ông uống rượu nói chuyện, trong tiếng nhạc kèm theo tiếng cười đùa; đối với trường hợp này, Thịnh Thư Ý tuy chưa nói là thích, nhưng cô cũng không ghét; cho đến khi một cô gái tóc mái bằng ghé vào tai cô hỏi một câu: "Nghe nói Tiết Trạch rất hào phóng, anh ấy có tặng cho cô nhiều túi xách không?"
Nghe xong câu này, Thịnh Thư Ý cuối cùng cũng hiểu được vì sao ánh mắt mấy cô gái này nhìn cô từ lúc bước vào đều rất kỳ lạ, còn có thể thỉnh thoảng nhìn vào hai cái ba lô cô treo trên giá áo.
Cô có vài cái túi xách, vẫn luôn dùng hàng hiệu nổi tiếng nào đó, còn là phiên bản giới hạn. Chiếc cô dùng hôm nay là quà sinh nhật anh họ tặng, bình thường quần áo cũng đều là dì họ thường xuyên đưa cô đi trung tâm thương mại mua. Tiền sinh hoạt hàng tháng cũng nhiều đến mức tiêu không hết.
Thịnh Thư Ý không phải là loại người giàu có không có khái niệm về tiền bạc, tiêu xài hoang phí, từ khi ở cùng Tiết Trạch, cô cũng không đòi anh tặng bất kỳ món quà nào.
Nhưng rõ ràng mấy cô gái này đã hiểu lầm cô được Tiết Trạch bao nuôi, loại từ bao nuôi này đã nghe đến phát ngán, không muốn giải thích quá nhiều, cô chỉ cười nhạt gật đầu: "Tặng mấy cái đấy."
Cô gái kia nghe được câu này của cô, ánh mắt lập tức lộ vẻ hâm mộ.
Tiết Trạch liếc nhìn các cô, không biết Thịnh Thư Ý nói gì với họ, những cô gái kia đều vây quanh nghe cô nói.
Trở về chỗ ở, Tiết Trạch mới hỏi cô: "Em nói chuyện gì với những cô gái kia vậy? Cười vui vẻ thế?"
"Nói chuyện anh hào phóng đấy." Dựa vào tủ quần áo, Thịnh Thư Ý uống chút rượu, hai má ửng hồng, nghĩ đến việc vừa dựng lên cho mình hình tượng người được bao nuôi trước mặt những cô gái kia, lại không nhịn được cười.
Sau khi cởi cúc áo sơ mi, còn chưa kịp cởi ra, nghe thấy tiếng cười của cô, Tiết Trạch xoay người nhìn cô: "Không định nói cho anh biết sao?"
"Em nói với họ là em được Tiết Trạch là anh bao nuôi, anh cho em 200 ngàn tiền tiêu vặt mỗi tháng, mỗi tháng đều thưởng cho em một cái túi." Cô càng nói càng muốn cười: "Khiến từng người họ hâm mộ không chịu nổi, đêm nay họ về chắc chắn sẽ oán giận với mấy cậu em của anh, chê bọn họ không hào phóng bằng anh."
Tiết Trạch nghe xong cũng cười, "Tuổi còn nhỏ mà đã lắm trò."
"Em còn có mặt xấu hơn anh chưa thấy đâu, em cũng không phải là người ngoan ngoãn gì."
Cô vốn định khoe khoang sự nổi loạn của mình, kết quả bị anh ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Đêm nay để anh xem thử em hư hỏng thế nào."