Ánh Lửa Trong Đêm (H)

Chương 24: Quyển 1 - Chương 24: Chị dâu

Trước Sau

break

Lần này Tiết Trạch ở lại Vancouver hơn hai tháng, gần đến kỳ nghỉ hè mới về nước.

Hai tháng này trở thành ký ức tuyệt vời nhất của Thịnh Thư Ý về Tiết Trạch, ngoài trừ lúc ở khách sạn trên phố Trường An, Hương Sơn, đó là ký ức khó quên nhất, bởi vì chưa bao giờ có người đàn ông nào sẽ cẩn thận quan sát được một chút biến đổi cảm xúc nhỏ bé của cô, ngay cả bố cô cũng không thể đoán được tâm sự của cô, Tiết Trạch lại làm được.

Xa quê hương, cha mẹ đều không ở bên cạnh, người xa xứ đôi khi rất nhớ nhà; Thịnh Thư Ý rất nhớ con đường bạch quả trước cửa nhà, đó là ký ức đẹp nhất về gia đình hồi nhỏ của cô, cha mẹ còn chưa ly hôn, sau bữa tối thường nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi dạo trên con đường bạch quả.

Khi đó cha mẹ không cãi nhau, cô là nàng công chúa nhỏ được gia đình yêu thương, mẹ vui vẻ sẽ nhặt lá bạch quả ép thành lá khô cho cô, dán trên tường phòng ngủ, bố sẽ dùng máy ảnh ghi lại sự thay đổi trong bốn mùa của con đường bạch quả cho cô.

Một hôm, Tiết Trạch lái xe đi trên một con đường, hai bên đường đều là cây bạch quả nhỏ, Thịnh Thư Ý lập tức vui mừng kêu dừng lại: "Chờ em một chút, em muốn xuống chụp ảnh."

Dừng xe lại, cũng không đợi anh mở cửa, Thịnh Thư Ý đã cởi dây an toàn xuống xe, nhìn thấy lá bạch quả xanh mơn mởn, cô giơ điện thoại lên chụp ảnh. Cô vừa chụp ảnh, vừa giới thiệu con đường bạch quả với Tiết Trạch: "Cây bạch quả trước cửa nhà em cao hơn những cây này nhiều! Đều là cây bạch quả trăm năm, rất cao! Đến mùa thu, rất nhiều du khách đến chụp ảnh."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Vài ngày sau, Tiết Trạch mua về một cây bạch quả, còn tự mình đào hố trồng.

Lúc trồng cây, Tần Khoa ở bên cạnh thắc mắc: "Sao anh lại tự tay trồng thế?"

Cậu ta định tìm người đến đào giúp còn bị Tiết Trạch từ chối: "Cậu cứ ngồi đó đi, cây này tôi phải tự trồng."

"Không phải chứ? Cây này là cây thần à? Còn bắt buộc phải anh tự trồng?"
"Trồng cho vợ anh."

Tần Khoa ngây người vài giây, thận trọng hỏi: "Vậy... chị dâu là nam hay nữ?"

Làm Tiết Trạch tức cười, dừng động tác đào hố, nhìn cậu ta: "Chỉ cần cậu có thể giữ mồm giữ miệng, không nói ra ngoài, ngày mai tôi sẽ cho cậu gặp chị dâu."

"Em cam đoan giữ kín!" Tần Khoa giơ tay lên, thề trước mặt anh: "Nếu em không giữ được mồm nói lung tung khắp nơi, em sẽ uống nước bị sặc chết, đi đường vấp ngã chết..."

"Được rồi, không cần phải nguyền rủa bản thân như vậy."

Tiết Trạch tin tưởng Tần Khoa, từ nhỏ đã chứng kiến cậu em này lớn lên, chỉ là bề ngoài nhìn có vẻ lỗ mãng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng cậu ta rất rõ ràng.

Cây bạch quả trồng xong, lên lầu tắm rửa thay quần áo, đuổi Tần Khoa đi, Tiết Trạch lái xe đi đón cô tan học.

Thịnh Thư Ý đã đợi anh ở ven đường mấy phút, thật ra trường học của họ có thể lái xe vào, biết Tiết Trạch không thích bị chú ý, cô mới luôn chờ ở bên ngoài trường. Cô cũng rất thích cuộc sống không bị làm phiền này, bởi vì trong lòng cô rất rõ ràng: Một khi quan hệ của họ bị lộ ra sẽ không còn sự yên bình như bây giờ nữa.

Cho nên, cô bằng lòng cùng Tiết Trạch cứ lặng lẽ như vậy.

Cây bạch quả Tiết Trạch trồng không phải cây con, cành lá của nó đã sum suê, để tránh trong quá trình vận chuyển lá cây không rụng nhiều, sau khi đào lên đã cho xe tải chở thẳng đến đây, từ lúc đào đến lúc trồng xuống không quá ba tiếng.

Ban đầu Thịnh Thư Ý cũng không chú ý, xuống xe đi vào phòng khách, sau khi bước vào cô đột nhiên dừng lại, tim đập nhanh hơn, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi: Lá bạch quả lay động trong gió nhẹ, ánh chiều tà xuyên qua cành lá chiếu xuống, dưới gốc cây là chiếc xích đu màu trắng sữa...

Ngẩng đầu nhìn Tiết Trạch, cô cảm thấy vừa rồi mình nhìn thấy nhất định là ảo giác; nhưng người đàn ông lại cười với cô: "Không ra ngoài ngồi một lát sao?"

Cô lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy cây bạch quả sừng sững trong sân, xúc động che miệng lại, hai mắt ngấn lệ ngẩng lên, vài chiếc lá rơi xuống, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống.

Không thể diễn tả cảm xúc lúc đó, không giống với cảm động ở sân golf; dùng tiền và bỏ công sức khác nhau, nếu bắt cô phải chọn, Thịnh Thư Ý chọn cái sau. Vui mừng đến phát khóc nhìn về phía Tiết Trạch đứng ở cửa, ánh mắt hai người chạm nhau gần một phút, mới nghẹn ngào nói với anh: "Anh không đến ôm em một cái sao?"

Tiết Trạch lại cười, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, chiếc áo sơ mi trắng bị gió nhẹ thổi bay phần phật, cô gái nhìn thấy không đợi anh lại gần, nhanh chóng chạy lên, ôm cổ anh: "Cảm ơn anh, Tiết Trạch."

Tiết Trạch ôm lại cô: "Thích không?"

"Thích." Thịnh Thư Ý lau nước mắt lên áo sơ mi, ngẩng đầu hỏi: "Sao anh biết em thích cây bạch quả?"

Cô thích cây bạch quả sao? Là cô nhớ nhà. Đưa tay vén tóc cô ra sau tai, Tiết Trạch không vạch trần cô, "Hôm đó nhìn thấy cây bạch quả, ánh mắt em đã sáng lên."

"Vậy anh thích gì?" Cô cũng muốn tặng anh quà.

Ánh mắt Tiết Trạch không còn vẻ tùy ý như thường ngày, nghiêm túc và trìu mến nhìn cô gái trước mặt: "Thích em."

Lập tức kiễng chân, Thịnh Thư Ý hôn lên môi anh.

Hôn lại cô, Tiết Trạch siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng.

Hai người hôn đến say đắm, nghe thấy ngoài cổng có người nói: "Là nữ! Là nữ! Anh Vũ, em nói cho anh biết! Anh Trạch thật sự đã hôn con gái!"

Là Tần Khoa.

Sau khi trồng cây bạch quả, Tần Khoa liền thắc mắc "chị dâu" rốt cuộc là ai, sau khi về nhà thật sự không nhịn được tò mò, lại quay lại, vừa đến cổng, nhìn thấy hai người đang hôn nhau, cậu ta mới kích động gọi điện cho Giang Vũ.

Nghe thấy tiếng động, Thịnh Thư Ý xấu hổ đỏ mặt, vội vùi đầu vào ngực Tiết Trạch.

"Là một cậu em trong đại viện, từ nhỏ đã chơi với nhau, coi như người nhà." Tiết Trạch an ủi cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Anh cho cậu ấy vào gặp em nhé?"

Được cô gật đầu đồng ý, anh hướng ra ngoài gọi: "Tần Khoa!"

Tiếng gọi này làm Tần Khoa giật mình suýt làm rơi điện thoại, không dám nấp sau xe nữa, sợ bị đánh, gãi đầu lúng túng đi vào sân.

Tiết Trạch giới thiệu với cậu ta: "Chị dâu của cậu, Thịnh Thư Ý."

"Chào chị dâu." Tần Khoa cũng không dám ngẩng đầu nhìn.

"Chào cậu."

Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, Tần Khoa lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy chị dâu lại là một cô gái nhỏ nhắn như vậy, cậu ta hơi ngẩn người.

Chờ Thịnh Thư Ý lên lầu, cậu ta mới nhỏ giọng hỏi Tiết Trạch: "Anh Trạch? Anh đang chơi đùa à? Hay là nghiêm túc với chị dâu?"

Tiết Trạch hỏi ngược lại cậu ta: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Em đoán không ra."

"Vừa rồi tôi giới thiệu với cậu như thế nào?"

Trong đầu nhớ lại câu nói kia: Chị dâu của cậu.

Tần Khoa lập tức gật đầu: "Em hiểu rồi anh Trạch, bất kể hai người sau này thế nào, cô gái này đời này đều là chị dâu của em!"

Tiết Trạch dặn dò: "Chị dâu của cậu học cùng trường với cậu, sau khi về nước cậu hãy che chở cho em ấy nhiều hơn."

"Vâng, thưa anh Trạch! Em nhất định sẽ giúp anh bảo vệ chị dâu!" Tuy nhiên, cậu ta vẫn phải hỏi ra điều thắc mắc trong lòng: "Chị dâu đã đủ tuổi chưa?"

Không trách Giang Vũ luôn đánh cậu ta, Tiết Trạch lúc này cũng muốn đánh cậu ta, "Đã học năm hai rồi, cậu nói đủ tuổi chưa?"

"Mặt chị dâu trẻ quá! Nhìn cứ như học sinh cấp ba vậy."

Câu nói này của cậu ta chỉ đổi lấy một cái liếc mắt lạnh lùng của Tiết Trạch, dọa cậu ta vội vàng im miệng.

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc