Dòng nước nóng kia chảy giữa ngón tay, vừa trơn vừa dính, Tiết Trạch biết cô gái trong ngực đã lên đỉnh, vùi đầu hôn nhẹ lên cổ cô.
Thịnh Thư Ý mặt đỏ bừng, nắm chặt áo khoác của anh, vùi mặt vào ngực anh.
Tiết Trạch thu tay lại, lấy khăn giấy từ trong hộp đựng đồ ra, đặt lên trán cô dịu dàng hỏi: “Anh lau giúp em nhé?"
Giọng nói của anh quá dịu dàng, Thịnh Thư Ý khó có thể từ chối; trong lúc anh lau, cô vẫn luôn ngại ngẩng đầu nhìn anh.
"Ngồi xe chờ anh một lát, anh xuống dưới hút điếu thuốc." Tiết Trạch hôn trán cô rồi mới xuống xe.
Hút thuốc để bình ổn lại cảm xúc trong cơ thể, triệt để dập tắt du͙© vọиɠ đang bùng cháy, anh mới quay lại xe, "Ngày mai em sẽ đi đâu chơi?"
Thịnh Thư Ý nói thật: "Bạn học của cậu rủ cậu đi trượt tuyết, quá xa, em không muốn đi."
"Vậy thì không đi." Sau khi vén mái tóc ngắn của cô, Tiết Trạch lại kéo cô vào lòng: "Trần Nhiên Nhiễm trở về rồi, nghe Giang Vũ nói chị ấy cũng ở khu nhà này, muốn gặp em, trưa nay đến chỗ chị ấy, bốn người chúng ta cùng ăn trưa nhé?"
Cô lập tức gật đầu: "Được."
"Anh sẽ qua đón em lúc 11 giờ, xe anh vẫn dừng ở giao lộ vừa nãy."
"Ừm."
Lúc này cô thật sự rất ngoan, dường như bất kể Tiết Trạch nói gì, cô đều sẽ đồng ý.
Mấy phút sau, Tiết Trạch hỏi bên tai cô: "9 rưỡi rồi, muốn về hay là tiếp tục ở cùng anh?"
Cô muốn cùng anh ở thêm một lát, không muốn về sớm như vậy; Thịnh Thư Ý ngẩng đầu, "Anh muốn về sao?"
"Anh muốn về tắm."
Câu nói này chẳng khác nào một loại ám chỉ.
Vừa rồi chỉ có cô là thoải mái, trong lòng Thịnh Thư Ý rất băn khoăn: "Tiết Trạch, để em giúp anh nhé?"
Tiết Trạch cười, nhìn ánh mắt cô vẫn cưng chiều như cũ: "Em muốn giúp anh thế nào? Dùng tay?"
"Em xem trên sách nói, cũng có thể dùng miệng."
"Không cần." Anh nào nỡ để cô dùng miệng.
"Vậy em dùng tay?"
"Không cần." Đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Tiết Trạch lại hôn lên môi cô: "Trước 10 giờ anh sẽ đưa em về nhé?"
Nếu không đưa cô về, anh lo lắng mình sẽ không nhịn được để cô dùng tay.
...
10 rưỡi cô mới về tới nhà, bởi vì hôn quá say mê, lặp đi lặp lại nhiều lần, căn bản không dừng lại được.
Sau khi về nhà cởi quần áo, Thịnh Thư Ý phát hiện qυầи ɭóŧ của mình có một mảng lớn vết ố, là Tiết Trạch lại dùng tay giúp cô.
Khi cô thoải mái đến mức run rẩy, Tiết Trạch còn nói bên tai cô: "Lần sau dùng miệng cho em càng thêm thoải mái."
Rõ ràng là kiểu này rất xấu hổ, nhưng Thịnh Thư Ý lại mong chờ lần sau đến sớm một chút, thậm chí còn mơ thấy cảnh tượng đó: Tiết Trạch há miệng ngậm lấy chỗ cô, không ngừng dùng lưỡi liếʍ...
Đến mức sáng sớm tỉnh dậy, cô không nhịn được cắn gối, kẹp chân nghĩ đến đôi môi mỏng gợi cảm của Tiết Trạch, lại lên đỉnh.
Còn Tiết Trạch, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, mấy hôm nay tắm nước lạnh đã là chuyện bình thường, anh sớm đã quen.
Trước 12 giờ đón Thịnh Thư Ý đến hội sở, Trần Nhiên Nhiễm đã gọi món ăn.
Giang Vũ vẫn chưa tới, gọi điện thoại nói công ty tạm thời có chút việc, tối nay mới tới.
Phòng bên cạnh là phòng ăn của Tần Khoa, Tiết Trạch đi qua lấy chìa khóa xe, để Trần Nhiên Nhiễm trò chuyện với Thịnh Thư Ý một lát.
Là người từng trải, lúc ở Vancouver, Trần Nhiên Nhiễm cũng đã nhìn ra cô gái Thịnh Thư Ý này rất thích Tiết Trạch, nghe Giang Vũ nói cô đến Bắc Kinh, họ hàng và nhà họ Giang lại ở cùng một khu nhà, nghĩ thầm hai người họ không chừng có thể thành đôi.
Vừa mừng thầm chưa được một phút, nghe Giang Vũ nói người thân là Vương Dân An, trong lòng lập tức nguội lạnh một nửa.
Trong khu nhà này ai mà không biết nhà họ Vương từ trước đến nay không hợp với nhà họ Tiết bọn họ?
Trước khi Thịnh Thư Ý đến, Trần Nhiên Nhiễm đã hỏi Tiết Trạch định thế nào, anh vẫn như năm ngoái, lười biếng trả lời một câu: Cứ nuôi đã.
Điều này khiến Trần Nhiên Nhiễm có chút không hiểu anh, nếu chỉ là chơi bời, công tử bột như anh nhiều nhất chỉ nói một câu: Cứ chơi đã.
Anh thì hay rồi, nói câu cứ nuôi đã.
Nuôi giống như chơi sao?
Chơi là vui vẻ nhất thời, nuôi đó là phải thật lòng, nuôi lâu dài, với người khó động lòng như anh, lỡ như yêu mà không dứt ra được, hậu quả đó thật không dám nghĩ.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, Trần Nhiên Nhiễm quyết định đợi Giang Vũ đến, trước tiên nói chuyện với anh ta.
Nói xong, Giang Vũ cũng giống như Tiết Trạch: Cứ nuôi đã.
Trần Nhiên Nhiễm sốt ruột: "Không phải chứ? Bên chú An lỡ biết ŧıểυ Thư Ý là theo Tiết Trạch, anh nghĩ chú An có thể đồng ý không?"
"Em nghĩ được, Tiết Trạch lại không nghĩ được sao?" Giang Vũ nhắc nhở cô: "Chuyện này ngoài em và anh thì cũng không có ai biết, vẫn chưa nhận ra sao? Tiết Trạch rõ ràng là muốn giấu kín đến cùng."
"Muốn giấu bao lâu?"
"Giấu được bao lâu thì giấu."
...
Sau khi ăn xong, Trần Nhiên Nhiễm dẫn Thịnh Thư Ý lên lầu trước.
Chỉ còn lại Giang Vũ và Tiết Trạch.
Giang Vũ hỏi: "Em và ŧıểυ Thư Ý rốt cuộc là thế nào?"
Không chút để tâm, anh búng tàn thuốc, Tiết Trạch cười nhạt: "Muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng, đừng vòng vo."
"Thật sự định nuôi trước?"
"Cô ấy mới 19 tuổi, em không nuôi chẳng lẽ để tên đàn ông khác nuôi?"
"Không phải, ý anh là, bên chú An..."
"Cuối tháng ŧıểυ Thư Ý về Vancouver, tay Vương Dân An dài đến mấy cũng không thể vươn tới đó được."
"Vậy anh yên tâm rồi." Giang Vũ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần giả vờ nữa, "Trận này làm anh nghẹn chết mất, nếu không phải nể mặt ŧıểυ Thư Ý, chỉ bằng ánh mắt Vương Dân An nhìn anh thôi, anh đã sớm đập bàn với ông ta rồi!"
Tiết Trạch rót cho anh ta chén trà: "Sắp kết hôn rồi, bớt nóng tính đi."
"Anh không quen nhìn cái bộ dạng thanh cao của ông ta! Mấy năm nay con trai ông ta ở sau lưng moi không ít tiền của anh, cũng không có mấy người sạch sẽ, ông ta làm ra vẻ thanh cao cho ai xem?" Giang Vũ uống một ngụm trà, không nói tiếp nữa, đứng dậy, "Đi, lên lầu tìm ŧıểυ Thư Ý nói chuyện một lát."
Tiết Trạch vẫn luôn ngồi yên: "Lên đó phải nói gì, lời gì không nên nói, chắc không cần em nhắc nhở anh."
Biết anh lo lắng, Giang Vũ vỗ ngực đảm bảo với anh: "Yên tâm, không nên nói anh một chữ cũng sẽ không nói."