Từ hôm đó, liên tiếp một tuần, dù mưa hay nắng, Tiết Trạch đều đến khu quân sự; trên con đường Ngô Đồng đó, cùng Thịnh Thư Ý giữ khoảng cách đi hai bên đường.
Ban đầu chỉ là đi chậm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đối phương vài lần, sau đó Tiết Trạch gọi điện cho cô, hỏi ban ngày cô đi đâu chơi với cậu, thích ăn gì, bình thường chơi gì, ngày mai định đi đâu.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh trong điện thoại, khóe miệng Thịnh Thư Ý luôn vô thức nhếch lên.
Cô sẽ kể cho Tiết Trạch nghe về một ngày của mình, chia sẻ những điều cô thấy: Ví dụ như sữa đậu nành khó uống quá, uống một ngụm suýt nữa thì nôn. Người ở Vương Phủ Tỉnh quá đông, phố ăn vặt toàn đậu phụ thối, bò cạp, châu chấu, đi Thiên An Môn xem lễ thượng cờ, các anh lính gác cờ ai cũng đẹp trai.
Dưới gốc cây ngô đồng cao vút, ánh đèn đường vàng ấm áp, họ cứ thế trò chuyện với nhau bằng những chủ đề bình thường, quay đầu nhìn nhau, nhìn nhau vài giây, rung động trong lòng cũng ngày càng sâu đậm...
Cũng không phải không có phát hiện gì khác, mấy hôm nay Thịnh Thư Ý nhận ra hầu hết xe đi qua nhìn thấy Tiết Trạch đều chủ động giảm tốc độ, chào hỏi anh, bất kể người già hay trẻ cũng đều không ngoại lệ.
Trên đường nhỏ gặp Tiết Trạch cũng đều lễ phép gọi anh: Anh Trạch.
Một hôm Tiết Trạch đến sớm, xe dừng ở cổng nhà họ Vương, Vương Dân An đang tưới hoa trong sân nhìn thấy anh, vội vàng gọi anh lại: "Tiết Trạch, mấy đứa Tần Khoa nghe lời cậu nhất, mai nói với chúng nó một tiếng, đừng có suốt ngày lái xe chạy ầm ầm nữa, đang nghỉ hè, trên đường nhiều trẻ con đi xe đạp, ảnh hưởng không tốt."
“Yên tâm đi chú An, ngày mai tôi sẽ thu hồi chìa khóa xe của bọn họ, đảm bảo cả đám đều phải yên tĩnh.” Lấy từ cốp sau ra mấy bình rượu, Tiết Trạch vào trong viện: "Bằng hữu Quý Châu gửi tới, cháu không uống, chú giữ lại uống nhé."
"Cái này không được." Tuy trong lòng thèm rượu, Vương Dân An vẫn xua tay từ chối: "Sao tôi có thể uống rượu của cậu được."
"Ngài đây là khách sáo với cháu rồi."
Thời Thúy Cầm đi ra giảng hòa: "Cứ nhận đi, tấm lòng của đứa trẻ, khách sáo làm gì."
Thịnh Thư Ý và Thời Luật từ trong viện đối diện đi ra, nhìn thấy Thời Thúy Cầm mời Tiết Trạch vào trong phòng.
Thời Luật nói nhỏ bên tai cô vài câu, liên quan tới thân phận và gia cảnh của Tiết Trạch.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, làm Thịnh Thư Ý lập tức hiểu được tại sao hôm đó ở hội sở hỏi thân phận của Tiết Trạch, anh lại có phản ứng như vậy; bởi vì nếu là cô, cô cũng sẽ không vui.
Cũng vào buổi tối hôm đó, khi đi dưới cây ngô đồng, nghe điện thoại của Tiết Trạch, cô chủ động mở miệng: "Tiết Trạch, em muốn ra ngoài đi dạo."
Cách đường cái, Tiết Trạch nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: "Không sợ cậu út ra ngoài tìm em à?"
"Cậu ấy đi xem phim cùng bạn học, chắc phải hơn nửa đêm mới về."
"Sao không nói sớm."
Tiết Trạch quay lại lái xe, ở giao lộ bên ngoài khu nhà chờ cô. Trong lúc chờ đợi, anh nghĩ đến lời Giang Vũ nói: Không phải chứ Tiết Trạch? Đừng nói với anh là cả ngày em chạy tới nhà anh chỉ vì muốn yêu đương trong sáng với ŧıểυ Thư Ý đấy nhé.
Lúc đầu anh không hiểu yêu đương trong sáng là gì, lên mạng tìm kiếm, anh cũng thấy mình có chút yêu đương trong sáng.
Ngoại trừ hôm đó xúc động hôn cô, mấy ngày nay ngay cả tay cũng không nắm, từ khu đô thị xa xôi chạy tới, chỉ vì có thể cách đường cái nhìn cô, nghe giọng nói của cô, nghĩ lại cũng thật ngây ngô.
Nhưng mà, anh vẫn rất thích.
Bởi vì Thịnh Thư Ý mang đến cho anh khoảng thời gian yên bình, đây là điều anh chưa bao giờ được trải nghiệm.
...
Không đi quá xa, Tiết Trạch lái xe chở Thịnh Thư Ý tới một con đường nhỏ yên tĩnh gần khu nhà.
Hai bên đường nhỏ đều là rừng cây dương cao vút, bên cạnh rừng là khu quân sự.
Xe dừng lại, Tiết Trạch mở cửa xe, quẹt diêm châm thuốc, ngậm trong miệng hút một hơi, khói bốc lên, bị gió thổi tan.
Ban đêm con đường nhỏ này vắng xe, đèn đường thưa thớt, trong khung cảnh mờ ảo, đôi nam nữ với tình cảm mập mờ cũng đang dần dần nồng ấm.
Thịnh Thư Ý nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, nhẹ giọng hỏi: "Tiết Trạch, anh còn đi gặp Ôn Ca Hoa không?"
Tiết Trạch quay đầu nhìn cô.
Cô nói: "Cuối tháng em sẽ về Canada, Tết âm lịch mới về nước, về Giang Thành, thời gian nghỉ đông ngắn, có thể em sẽ không đến Bắc Kinh được."
Tiết Trạch nghe xong, đáy mắt mỉm cười, ngậm điếu thuốc trong miệng, xuống xe đi vòng đến ghế phụ, đỡ cô xuống xe.
Tim đập nhanh hơn, Thịnh Thư Ý nắm chặt tay đứng trước xe, gió thổi làm rối mái tóc ngắn của cô, nghe thấy người đàn ông trước mặt nói: "Anh có đi hay không đều do em, em có muốn anh đi không?"
"Muốn." Chỉ cần đối mặt với anh, cô không nói được lời từ chối.
Nhận được câu trả lời, Tiết Trạch dẫm tắt tàn thuốc, ôm cô vào lòng, giống như hôm đó trong phòng bao, đầu lưỡi luồn vào miệng cô, mυ"ŧ đầu lưỡi mềm mại của cô, cánh tay ôm lấy eo thon của cô, không nỡ dùng sức, sợ làm đau cô.
Nhưng lần này, Thịnh Thư Ý chủ động hôn lại anh, kiễng chân ôm cổ anh, ngửa đầu lên, mở miệng, đầu lưỡi cọ vào lưỡi anh.
"A..." Cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt, khiến cô rên lên một tiếng.
Chính tiếng rêи ɾỉ này của cô đã triệt để đánh tan lý trí của Tiết Trạch.
Người đàn ông 25 tuổi, đối mặt với cô gái mình thích, nói không có chút du͙© vọиɠ nào thì quá giả dối; bởi vì mỗi đêm trở về, anh đều tắm nước lạnh. Ý nghĩ này theo thời gian càng ngày càng lớn dần, hôm nay được đáp lại mong muốn, anh tự nhiên khó có thể kiềm chế.
Đỡ Thịnh Thư Ý lên thân xe, hơi thở Tiết Trạch đã có chút dồn dập, một tay vuốt ve gò má cô, bụng dưới đã thức tỉnh chạm lên bụng cô: "Sợ không?"
Thịnh Thư Ý thở dồn dập hơn anh, hai chân dựa vào thân xe, nắm chặt áo ngoài của anh, bởi vì chân tâm của cô thực sự rất ngứa ngáy.
Cô rất rõ ràng mình đang bị làm sao, bởi vì khi đối mặt với người đàn ông mình rung động, thân thể cô không thể nói dối được. Mấy hôm nay mỗi đêm cô đều mơ giấc mơ đó, trong mơ vẫn luôn làm chuyện ấy với người đàn ông trước mặt này.
Nhìn ra ánh mắt mong đợi của cô, Tiết Trạch lại cúi đầu hôn môi cô.
Môi lưỡi quấn quýt, thân thể dán chặt hơn.
Không giấu giếm phản ứng thật của mình, Thịnh Thư Ý khó chịu cựa quậy thân thể, như con cá khát nước, mở miệng nhỏ đón nhận nụ hôn, thân thể liều mạng vùng vẫy.
Bị cô cọ vào chỗ nhạy cảm, Tiết Trạch lập tức ấn lên mông cô: "Đừng cựa quậy."
Giọng anh khàn đặc, nghe vào tai Thịnh Thư Ý vô cùng gợi cảm, ánh mắt mê ly nhìn anh, gương mặt ửng hồng.
Hiểu được ánh mắt của cô, Tiết Trạch ôm cô vào ghế ngồi hàng ghế sau, cửa xe đóng lại, một lần nữa ôm cô vào lòng hôn sâu, tay cũng vén váy của cô lên, vuốt ve đầu gối của cô chậm rãi hướng lên trên.
Chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như vậy, Thịnh Thư Ý rất chắc chắn: Cô ngại ngùng, nhưng cũng thoải mái hưởng thụ, không kháng cự chút nào.
Bởi vì người đàn ông Tiết Trạch này thật sự quá dịu dàng.
Toàn bộ quá trình đều chỉ dùng ngón tay, nhẹ nhàng xoa bóp điểm nhạy cảm của cô, chỉ có lúc bị cô kêu sắp mất kiểm soát, mới ở dưới xương quai xanh của cô mạnh mẽ hôn mυ"ŧ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô cắn môi mấy lần, cuối cùng khó có thể kìm nén loại âm thanh xấu hổ này, đạt đến đỉnh điểm, thoải mái kẹp lấy tay Tiết Trạch, mang theo tiếng nức nở gọi tên anh: "Tiết Trạch, a..."
Thân thể đột nhiên co rút lại, bụng dưới co thắt, cô ngửa đầu về phía sau, một dòng nước ấm hội tụ, phun trào ra ngoài.