Dù là nụ hôn đầu của cô nhưng lại kéo dài tới mười mấy phút.
Hơi thở đan xen, ôm nhau càng chặt. Cho đến khi có ý nghĩ không đứng đắn, Tiết Trạch mới buông cô ra, chống lên trán cô, khàn giọng nói: "Chờ anh một lát, anh đi tắm."
Thịnh Thư Ý thở hổn hển mở mắt, nhìn thấy ánh mắt anh đục ngầu, dù không có kinh nghiệm, cô cũng hiểu rõ ánh mắt đó có nghĩa là gì.
Tiết Trạch lên lầu tắm, trong lúc đợi anh, Thịnh Thư Ý đi vệ sinh, nhìn thấy qυầи ɭóŧ mình đã ướt sũng, mặt cô đỏ bừng.
Tắm nước lạnh xong, Tiết Trạch đã lấy lại bình tĩnh, nghe thấy trong phòng sách Thịnh Thư Ý đang nghe điện thoại, nói dối người bên kia là ra ngoài gặp bạn học, sẽ về ngay.
Chờ cô cúp máy, Tiết Trạch mới đẩy cửa vào.
Không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, Thịnh Thư Ý lên tiếng: "Cậu út em đã về, em không thể ở ngoài quá khuya."
Lần này Tiết Trạch không giữ cô lại, lúc trên xe anh đã lấy số điện thoại của cô.
Đến ngã tư ngoài khu quân sự, Tiết Trạch dừng xe, đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt đặc biệt cưng chiều: "Chú An hình như không thích anh lắm, em xuống trước đi bộ nhé, anh lái xe đi theo sau, được không?"
Đã tận mắt chứng kiến Vương Dân An không ưa Giang Vũ, Thịnh Thư Ý cũng đoán được lo lắng của anh, nghe lời xuống xe, đeo ba lô đi bộ ven đường.
Cô đi chậm, tốc độ xe của Tiết Trạch cũng chậm.
Thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn anh, cho đến khi vào khu quân sự, sắp đến tòa nhà, điện thoại rung lên, dãy số lạ ở Bắc Kinh gọi đến.
Nhấn nút nghe, Thịnh Thư Ý áp điện thoại vào tai, là giọng của Tiết Trạch.
Nghe anh nói: "Thư Ý, anh chỉ có thể đưa em đến đây thôi."
Cô không hiểu sao lại có chút luyến tiếc: "Vậy tối nay anh ở đây sao?"
"Nhà anh ở đây."
Cô vừa định hỏi tiếp thì thấy Thời Luật từ trong nhà đi ra: “Cậu út em đến rồi, em cúp máy đây."
Tiết Trạch: "Ừ."
Ngồi trong xe nhìn thấy Thịnh Thư Ý và cậu út mặc áo phông trắng đi vào nhà Vương Dân An đối diện, Tiết Trạch thu hồi tầm mắt, ngồi trong xe hút xong điếu thuốc mới khởi động xe, quay đầu rời khỏi khu quân sự.
Lúc ăn cơm, Thịnh Thư Ý hơi mất tập trung, sau khi ăn xong ra sân, cô nhìn về phía ngã tư, không thấy chiếc Audi màu đen kia nữa.
Nói không có chút hụt hẫng là giả.
Rõ ràng chiều nay cô vừa mới thân mật với người đàn ông đó.
Thời Luật đi tới nói với cô: "Chờ có chán không? Mai cậu dẫn cháu đi Vương Phủ Tỉnh chơi nhé?"
Thịnh Thư Ý gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nhìn về phía ngã tư.
Buổi tối tắm rửa xong, cô nhận được tin nhắn Tiết Trạch gửi đến, [Nhà Giang Vũ ở cạnh nhà chú An, giờ anh đang ở chỗ Giang Vũ, tối nay gió mát, em có muốn ra đại lộ Ngô Đồng đi dạo không?]
Vội vàng lau khô tóc, chỉ mặc đồ lót cô liền ra khỏi phòng: "Cháu ra đại lộ đi dạo một lát nhé cậu út."
Đại lộ chính là đại lộ Ngô Đồng, buổi tối có rất nhiều người ra hóng mát dưới tán cây.
Lúc này Thời Luật đang gọi điện cho bạn gái, cũng không để ý đến cô, chỉ dặn dò một câu: "Đừng ra ngoài đường lớn, ngoài đó xe cộ nhiều."
"Dạ." Thịnh Thư Ý đóng cửa lại, vui vẻ chạy xuống lầu.
Tiết Trạch vừa ra khỏi khu quân sự liền nhìn thấy cảnh tượng này: Cô gái mặc váy liền áo màu trắng, chân đi dép xỏ ngón, tóc ngắn hơi ướt bay trong gió, dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, cô vui vẻ chạy ra khỏi cổng.
Trong lòng anh lập tức thấy yên tâm, bởi vì nụ cười trên mặt cô rõ ràng chứng minh cô cũng muốn gặp anh.
Buổi chiều chưa được sự đồng ý của cô đã hôn cô, Tiết Trạch thật ra có chút hối hận, lo lắng hành động của mình sẽ dọa cô, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái 19 tuổi, nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định đến đây một chuyến, để cô biết, hôm nay anh đến tìm cô không phải để bắt cô lấy thân báo đáp, mà là vì muốn gặp cô.
Thịnh Thư Ý nhìn thấy anh, nụ cười tắt dần, không chạy nữa, dùng tay vuốt tóc, đi về phía đại lộ Ngô Đồng.
Tiết Trạch cách cô một con đường, nhưng cùng hướng đi, thỉnh thoảng có xe đi qua, anh sẽ cười chào hỏi người trong xe.
Đến đại lộ Ngô Đồng, người hóng mát trò chuyện rất đông, trẻ con chơi đùa cũng nhiều, họ giữ khoảng cách với nhau, chưa đến gần, nhưng đáy mắt đều ánh lên nụ cười.
Tiết Trạch thỉnh thoảng nhìn cô, cô cũng thỉnh thoảng nhìn Tiết Trạch.
Gió nhẹ thổi qua má, lá cây ngô đồng xào xạc trong gió, Thịnh Thư Ý quay đầu nhìn Tiết Trạch cách đó không xa, chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người anh bay phấp phới trong gió, khóe môi anh nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt có chút lười biếng.
Tiết Trạch quay đầu, ánh mắt chạm vào cô, nụ cười càng đậm.